Chương 24

Sau khi nói xong, Tưởng Bội Bội đắc ý nhìn Bạch Thụy, dường như cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của mình. Trong lòng cô ta nghĩ, chờ đến khi mình trở thành vợ của Tiêu Trạm, tất nhiên sẽ có nhiều cách khiến Tiêu Trạm dồn hết toàn bộ chú ý lên người mình. Đến lúc đó, Phong Thụy Nhiên mất đi sự ưu ái và không còn giá trị lợi dụng, chẳng phải cô ta muốn làm gì cậu ta thì làm đó sao?

Bạch Thụy cười lạnh một tiếng, định mở miệng, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói bị kìm nén nhưng đầy sự tức giận của Tiêu Trạm.

"Tôi cảm thấy chẳng ra gì!"

Bạch Thụy quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiêu Trạm với vẻ mặt lạnh lùng từ góc hành lang bước tới. Tưởng Bội Bội cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Trạm lại bất ngờ xuất hiện.

Tưởng Bội Bội không cảm thấy mình sai. Hôn nhân trong gia đình hào môn từ trước đến nay đều không dựa trên tình yêu, mà là lợi ích. Cô đến tìm Bạch Thụy để nói ra những lời này, tuy có vẻ như có toan tính, nhưng làm chủ mẫu sao có thể quá đơn giản được. Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Tiêu Trạm lại khiến cô ta mở rộng tầm mắt.

Tiêu Trạm tiến đến bên cạnh Bạch Thụy, ôm chặt vai cậu với sự chiếm hữu, kéo cậu vào lòng mình. Sau đó, mặc kệ sự hiện diện của Tưởng Bội Bội, Tiêu Trạm trao cho Bạch Thụy một nụ hôn sâu.

Bạch Thụy không kháng cự hành động này, những vấn đề là Tưởng Bội Bội vẫn đang đứng đó, và cậu còn có chuyện chưa nói xong. Cậu cố gắng đẩy Tiêu Trạm ra để giải quyết xong chuyện với Tưởng Bội Bội, nhưng mà Tiêu Trạm, khi cảm nhận được sự kháng cự, lại càng ôm cậu chặt hơn.

Tiêu Trạm mạnh mẽ cắn môi Bạch Thụy, lưỡi anh quấn lấy lưỡi Bạch Thụy, liếʍ mυ"ŧ với lực mạnh đến mức Bạch Thụy cảm thấy môi mình tê dại, lưỡi như sắp bị nuốt vào.

Nước bọt chảy ra từ khóe miệng mà không kịp nuốt, trông có phần dâʍ đãиɠ. Mặt Bạch Thụy đỏ bừng, không thể thở nổi, chỉ có thể yếu ớt mà dựa vào lòng Tiêu Trạm.

Nhìn thanh niên trong lòng với vẻ quyến rũ, ánh mắt Tiêu Trạm tối lại, anh cúi xuống che chắn Bạch Thụy. Dù không muốn trừng phạt người yêu, tuy Tiêu Chạm thích thấy người trong lòng trầm mê vì mình, nhưng hắn không muốn bất cứ ai khác nhìn thấy sự quyến rũ này.

Sự chiếm hữu mạnh mẽ trỗi dậy, Tiêu Trạm hôn Bạch Thụy suốt mười lăm phút rồi mới nhẹ nhàng buông ra, còn thuận tiện liếʍ đi vệt nước trên môi cậu.

Tiêu Trạm hài lòng khi thấy Bạch Thụy chỉ có thể mềm mại dựa vào mình, thở dốc. Ánh mắt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

Sau đó, Tiêu Trạm không hề để ý đến Tưởng Bội Bội đang ngơ ngác đứng đó, bế Bạch Thụy lên và quay người rời đi. Nhưng là người chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, Tưởng Bội Bội lại không thấy có gì là quyến rũ, ngược lại chỉ thấy toàn thân run rẩy.

Bởi vì ánh mắt mà Tiêu Trạm nhìn cô giống như nhìn một người chết, khí thế vừa rồi khiến tay chân cô bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên, sau đó cô lại cảm thấy phấn khích tột độ. Ánh mắt cô trở nên kiên định, một người đàn ông mạnh mẽ như vậy thật đáng để cô chinh phục.

Lúc này, Tiêu Trạm nhanh chóng ôm Bạch Thụy vào một phòng nghỉ dành cho khách, khóa cửa lại và ném cậu lên giường, đè mạnh xuống.

Tiêu Trạm xé toạc áo sơ mi của Bạch Thụy, tiếng nút áo rơi xuống khiến Bạch Thụy lập tức tỉnh táo. Cậu nhớ rằng bữa tiệc này rất quan trọng, nên vội vàng nắm lấy tay Tiêu Trạm và hét lên.

"Anh phát điên gì vậy!"

Nhưng Bạch Thụy vừa kêu xong câu này đã bị dáng vẻ của Tiêu Trạm dọa sững sờ, lúc này đôi mắt Tiêu Trạm đỏ rực. Trong đó còn chứa sự sợ hãi sâu sắc và sát ý, Bạch Thụy không biết sát ý đó dành cho ai, là Tưởng Bội Bội hay bản thân mình.

Cậu cảm nhận được người yêu vừa bị kích động, như thể cơn điên đang bùng lên, nếu mình ngăn cản thêm, mọi việc có khi sẽ nghiêm trọng hơn. Vì vậy, Bạch Thụy thở dài trong lòng và buông tay ra.

Tiêu Trạm nhìn thấy dáng vẻ từ bỏ kháng cự của Bạch Thụy, lại càng trở nên điên cuồng hơn. Mọi cuộc đối thoại hắn đều nghe thấy, lời của Tưởng Bội Bội hắn cũng nghe được, và hắn biết con đường này không dễ đi.

Người thanh niên này còn rất trẻ, có lẽ chỉ đang mê luyến nhất thời, khi đối mặt với ánh mắt và sự giễu cợt của người khác trong tương lai, có thể cậu ấy sẽ tỉnh táo lại.

Trong lòng Tiêu Trạm luôn sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó đối phương sẽ chán ghét mối quan hệ của họ, sợ rằng thanh niên sẽ muốn có một đứa con của riêng mình.

Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép điều đó, hắn không thể chịu đựng được việc người yêu của mình ở bên người khác, càng không thể chịu đựng được việc người yêu sẽ có con với một người phụ nữ khác.

Hắn luôn tránh nghĩ đến những khả năng trong tương lai, cố gắng không để thanh niên nghĩ đến điều đó, như thể không nói ra thì những trở ngại này sẽ không tồn tại.