Chương 2: Hào môn thế gia

Ầm vang...

"Không!"

Người đàn ông có vẻ ngoài oai hùng nhìn thấy một quả cầu lửa đang tiến đến gần, theo phản xạ liền muốn tránh. Nhưng quả cầu lửa uy lực quá lớn, anh ta không thể tránh thoát, chỉ có thể bất lực nhận lấy.

Tiếng nổ lớn vang lên, ngay lập tức toàn bộ kho hàng bị san bằng. Nơi người đàn ông vừa đứng chỉ còn lại một đống tro đen, bị gió thổi tản đi, gần như không để lại chút dấu vết nào.

Bạch Thụy đứng ở cách đó không xa, ngọn lửa trong lòng bàn tay vẫn còn đang cháy, tròng mắt lóe lên một ánh đỏ.

"Cảnh báo, cảnh báo! Nam chính đã tử vong, thế giới bắt đầu sụp đổ, ký chủ sẽ bị ép phải rời đi..."

Bên tai là tiếng cảnh báo của hệ thống, trên không trung đột nhiên xuất hiện một làn sương khói màu đen, một tia sáng lóe lên, biến thành một con quạ đen toàn thân đen nhánh, trên trán mang dấu ấn ngọn lửa đỏ tươi, đậu xuống vai Bạch Thụy.

“Chết tiệt, Tiểu Thụy, cậu chơi kiểu gì lại gϊếŧ luôn cả vai chính vậy, thế giới này sắp sụp đổ rồi, mau chạy thôi!”

Bạch Thụy cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ lên cánh của con quạ trên vai, không hài lòng nói:

“Lão Hắc, nhiệm vụ hệ thống giao cho ta là thay đổi số mệnh của vai phản diện nguyên tác. Vai chính lại là nguyên do cho tất cả bất hạnh của vai phản diện, tôigϊếŧ bọn họ thì có gì sai?”

Con quạ đen, còn được gọi là Lão Hắc, đập đập cánh, hất tay của Bạch Thụy ra, khó chịu nói:

“Hệ thống yêu cầu cậu thay đổi số mệnh của vai phản diện, chứ không bảo cậu đi đến đâu cũng gϊếŧ nhân vật chính với phá diệt thế giới đó! Nếu không phải vì tôi vô tình ký khế ước với cậu trong thế giới tu chân, và bị luyện hóa cùng cái hệ thống tồi tàn này, tôi chẳng việc gì phải theo cậu làm trò điên từ thế giới này sang thế giới khác!”

Lão Hắc không hiểu tại sao Bạch Thụy, cái người có vẻ ngoài dịu dàng, nhưng bên trong lại giống như một kẻ điên, sẵn sàng hủy diệt thế giới chỉ vì một chút bất mãn. Tới tận bây giờ, trong những thế giới mà bọn họ đi qua, chưa có thế giới nào là họ hoàn thành nhiệm vụ cả.

Toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ, mọi thứ xung quanh vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành bột mịn. Trước mắt Bạch Thụy tối sầm lại, rồi một lần nữa thoát khỏi tiểu thế giới.

Bạch Thụy cảm nhận được cơn đau từ linh hồn, cơn đau này làm cậu cảm thấy choáng váng. Tuy nhiên, cậu cố nén không phát ra bất kỳ âm thanh nào, những thứ này nếu so với những gì cậu đã từng trải qua khi còn nhỏ cũng chẳng đáng là gì.

“Này! Tiểu Thụy! Cậu có còn sống không đấy!”

Lão Hắc bên cạnh nôn nóng gọi cậu. Bạch Thụy biết rằng dù Lão Hắc là loại cứng miệng, nhưng sau thời gian dài cũng nhau đi qua nhiều thế giới cũng nảy sinh chét tình cảm.

Bạch Thụy cắn chặt răng, hít sâu một hơi, một lúc sau mới trả lời:

“Tôi không sao!”

Khi mở mắt ra lần nữa, Bạch Thụy đã tiến vào thế giới nhiệm vụ mới. Nơi cậu xuyên tới lần này không tệ lắm, đây hẳn là phòng của nguyên chủ. Tuy nhiên, chủ nhân của căn phòng này lại chẳng có chút phẩm vị nào, không gian trông lộng lẫy nhưng lại chẳng ra gì.

Những tấm poster rock and roll lớn dán trên tường càng làm cho cả ngôi nhà có phong cách quỷ dị. Bạch Thụy ấn lên ấn đường, từ trên giường ngồi dậy.

Hít sâu một hơi, để linh hồn thích ứng với cơ thể cậu vừa mới xuyên vào. Bóp chặt nắm tay, Bạch Thụy cảm thấy cơ thể này dường như yếu hơn một chút.

“Tiểu Thụy, vì nhiệm vụ của chúng ta luôn thất bại, z không thể hấp thụ năng lượng từ thế giới này. Hiện tại, linh hồn của cậu còn rất yếu ớt. Đợi khi linh hồn được tu bổ, cảm giác khó chịu khi xuyên qua sẽ mất đi nhanh thôi.”

Trong thức hải, Lão Hắc lượn lờ qua lại trong màn sương đen, giọng nói không giấu được sự lo lắng.

“Yên tâm đi, tôikhông sao.”

Bạch Thụy cười nhẹ an ủi Lão Hắc, bởi vì sự quan tâm của Lão Hắc, nụ cười của cậu trở nên chân thành hơn.

Trong thế giới gốc của Bạch Thụy, cậu vốn là gia chủ của một gia tộc danh giá, Bạch gia. Những người từng gặp cậu đều khen ngợi cậu là một quân tử như ngọc. Bạch Thụy luôn mang theo một nụ cười ba phần trên khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

So với các gia chủ của những gia tộc khác, cậu trông quá trẻ và quá dịu dàng.

Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bạch gia là một gia tộc rất có danh vọng trong kinh thành, và càng là thế gia hào môn, càng có nhiều chuyện không thể phơi bày cùng những cuộc tranh đấu vô cùng khốc liệt.

Không ai nghĩ rằng, người lên làm gia chủ lại là Bạch Thụy, một đứa con không được ưa thích.

Những kẻ từng khinh thường và chà đạp Bạch Thụy đều phải trả giá đắt, và người cha từng coi cậu như cỏ rác bị cậu bẻ gãy từng ngón tay trước mặt tộc nhân. Lúc đó, mọi người mới nhận ra rằng Bạch Thụy thực ra là một người rất tàn nhẫn.