Đứa bé gác cổng đang quét tuyết nghe thấy tiếng đập cửa, cậu bé mở cửa nhìn ra, thấy một nữ nhân mặc đồ trắng, cậu tò mò đánh giá đối phương một lúc rồi nói: “Người phàm không thể tìm thấy nơi này, sao ngươi lại tìm được?”
Cậu nhìn thoáng qua nữ nhân ốm yếu, gầy gò với những bước chân nặng nề này, cậu không cảm nhận được chút tu vi nào trên người đối phương, nên có thể nàng chỉ là một người phàm bình thường.
Thanh Luân tông không phải là nơi mà ai cũng có thể tìm thấy, theo lời của tông chủ, chỉ có người tài có duyên tu tiên mới có thể tìm thấy Thanh Luân tông.
Chẳng lẽ cô nàng loại người có duyên mà tông chủ đã từng nói?
“Ta đến đây để tìm một người, bạn nhỏ có biết người này không?”
Giọng điệu nữ nhân áo trắng dịu dàng, cách nói thong thả, ôn tồn, không những không khiến người ta chán ghét mà còn sinh ra chút cảm giác yêu thích.
Nàng lục tìm trên người, lấy ra một miếng ngọc bội, cúi người xuống đưa ra rồi dịu dàng nói: “Ta muốn tìm Trì Nguyệt Thu, trước đây ta từng may mắn được làm mẫu thân của hắn một thời gian.”
Nghe thấy chữ mẫu thân này, đứa nhỏ chợ giật mình, ngón tay cậu thăm dò ngọc bội, đúng thật là cảm nhận được nội tức của Kiếm Tôn.
Sau khi suy nghĩ, cậu bé nói: “Ngươi đi theo ta.”
Người tu tiên muốn bẩm báo tin tức cũng không cần người chuyển đi, trong tông môn, mọi người đều có lệnh bài truyền âm chuyên dụng.
Cho nên khi Hứa Đường được dẫn vào, người bên trong đã biết nàng đến.
Khi ấy, người kia đang đọc sách trên bàn, nghe âm thanh mở cửa, hắn liếc nhìn sang thì thấy một nữ nhân đang vịn khung cửa tiến vào.
Nàng mặc một chiếc áo dài trắng như tuyết, vòng eo tinh tế, mảnh khảnh tựa liễu, dải lụa trắng tuyết rũ xuống trước ngực che đi đôi mắt nàng, nhẹ nhàng đong đưa theo làn hơi sương giá ngoài cửa.
Tầm mắt hắn dừng lại trên ngón tay đang mò mẫm trong không khí của nàng, ngón tay đang lật sách dừng lại một chút, hắn rũ mi, nói: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Khi nghe thấy giọng nói đó, nàng nghiêng tai hướng về phía đó bước đi cho đến khi ngón tay chạm vào mép bàn mới dừng lại.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tuy nói ra điều này thì thật là mạo muội, nhưng ta thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi.”
“Nếu được, ta có thể ở chỗ của ngươi một thời gian không?”
“Ta sẽ rất im lặng, sẽ không quấy rầy đến ngươi.” Dường như sợ bị từ chối nên nàng nói rất nhanh, nhưng bởi gì giọng nàng rất nhẹ nhàng nên cũng không khiến người ta cảm thấy gấp gáp.
“Người phàm không thể ở lại Thanh Luân tông, lần này gặp ngươi là ta đã phá lệ.”
Giọng nói hắn nhẹ như tuyết, không mang theo chút tình cảm nào.
Nàng cắn môi, đôi môi vốn đã nhạt màu giờ lại càng trắng bệch.
“Nhưng ta… đã không còn người thân.”
Giọng nói của nàng có chút cô đơn, nàng khẽ cúi đầu, phần đuôi của dải lụa trắng trên mắt cũng đong đưa theo động tác của nàng.
“Hiện tại, cũng chỉ có ngươi là người duy nhất ta quen biết trên thế giới này.”
Nói xong, hồi lâu không thấy đối phương trả lời, nàng cũng không nói thêm gì, quay người chuẩn bị rời đi.
“Ra cửa, quẹo trái, có một căn phòng trống.” Giọng nói lạnh lùng của đối phương lúc này lại vang lên.
Nàng nghe xong lập tức quay lại, có chút vui vẻ kích động nói: “Cảm ơn!”
Có lẽ là do quá kích động, nàng chợt không khống chế tốt bước chân, kết quả cẳng chân bị đập vào chân bàn.
“A…” Mặt nàng lập tức tái nhợt, đôi lông mày mảnh hơi chau lại, khẽ hít một hơi, mò mẫm đặt tay lên đùi xoa nhẹ.
Tay áo dài bị vén lên bởi động tác của nàng làm lộ ra cánh tay ngọc ngà.
Làn da trắng như tuyết phủ đầy những mảng xanh tím kích thước khác nhau, giống những dấu vết còn sót lại sau khi bị ngược đãi.
Trì Nguyệt Thu khẽ cau mày nhìn, không biết vì sao -
Hắn lại cảm thấy những vết thương đó có chút chói mắt.
*
Gần đây, trong Thanh Luân tông có rất nhiều lời đồn đãi, khiến đám đệ tử trong tông rất muốn xác minh.
Nghe nói có một nữ nhân đến sống trong viện của Kiếm Tôn, người trước nay luôn cô đơn, không thích sống cùng người khác.
Phải biết rằng, trước đây, vì để tránh xa môi trường ồn ào nên Kiếm Tôn đã cố ý tìm cho mình một ngọn núi yên tĩnh để sống.
Nhiều năm như vậy, đừng nói là bọn họ, cho dù là trưởng lão say rượu muốn ở nhờ hắn một đêm cũng bị đuổi đi.
Bây giờ nơi đó không chỉ có người mà người kia còn là nữ nhân người phàm, tin tức này lại khiến bọn họ nghi ngờ đây là chuyện bịa đặt.
Thanh Luân tông cơ bản không cho phép người phàm ở lại, người có thể bịa đặt ra chuyện này chắc chắn là người không có đầu óc.
Buổi sáng, các đệ tử vừa nghĩ thế, buổi chiều đã tự tát vào mặt mình.
Hứa Đường rất phiền muộn vì không có quần áo để thay, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể xin Trì Nguyệt Thu giúp đỡ.
Lúc trước còn nói mình sẽ yên tĩnh, không quấy rầy hắn, kết quả là giây tiếp theo đã tự tát vào mặt mình, điều này khiến gương mặt nàng hơi ửng hồng khi nói chuyện.
Nàng còn cho rằng đối phương sẽ vì vậy mà nói gì đó, nhưng trên thực tế, hắn chưa nói gì cả.
Không đúng, hắn có nói một câu…
“Theo ta.”
Cho nên sau đó, một hình ảnh đã xuất hiện trước mắt đám đệ tử.
Một nữ nhân mặc váy lụa dài màu trắng, trên mắt che một dải lụa trắng, gò má phiếm hồng đi theo phía sau Kiếm Tôn.
Nàng không theo kịp bước chân Kiếm Tôn, vừa đi vừa thở hồng hộc, mày liễu cau lại.