Chương 2: Vai ác kiêu căng, ngạo mạn (2)

Anh ta cố ý phóng ra pheromnone của mình, định làm cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này hiểu rõ một chút địa vị của cô.

Tin tức tố mạnh mẽ và hung hãn của Alpha đánh úp Hứa Đường, trong thoáng chốc, đôi chân cô như muốn nhũn ra, hai gò má xinh đẹp đỏ bừng, nhưng ánh mắt cô lại lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô kiềm chế bản năng yếu ớt của cơ thể, ngẩng đầu lên, hất cằm ra khỏi tay anh, nói: “Anh làm tôi đau.”

Cô vừa dứt lời, một mùi tin tức tố ngọt ngào và quyến rũ bỗng xuất hiện nhẹ nhàng lơ lửng trong phòng.

Mùi hương mang lại cảm giác vô cùng quyến rũ, gần như ngay lập tức anh ta liền bị khơi dậy một ham muốn không thể nào diễn tả.

Trì Nguyên ngây người, bộ não như bị điện giật nổ tung bắn ra những tia lửa, bất quá, chỉ chốc lát, anh ta đã phản ứng lại, đồng thời lập tức lùi lại một bước, cực kỳ ghét bỏ nói: "Đừng có dùng mấy chiêu trò quyến rũ đàn ông của cô lên người tôi!"

Khuôn mặt tức giận của anh ta hơi xấu hổ đỏ lên, nhìn qua có chút cảm giác ngây ngô của thiếu niên, nhưng ánh mắt ghét bỏ này nhìn thế nào cũng khiến người ta chán ghét.

"Vậy anh tốt nhất là nên cút khỏi phòng của tôi, tránh cho có người trông thấy lại tưởng là tôi quyến rũ anh đến tán tỉnh tôi."

Hứa Đường không thèm khách khí ra lệnh đuổi khách, Trì Nguyễn không dám tin nhìn cô rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt, tốt lắm, nếu như thất bại lần nữa, cô liền đợi đến lúc cuốn gói khỏi nhà Trì trở về cái hang chuột bẩn thỉu của cô đi!"

Nói rồi, anh ta nổi giận đùng đùng rời đi, phút cuối còn không quên cẩn thận đóng chặt cửa lại.

Sau khi anh ta đi khỏi, Hứa Đường vốn vẫn đang nín thở lập tức ngã xuống.

Thể chất của Omega quá kém, một khi bị tin tức tố của Trì Nguyên ức chế, chân của của cô sẽ run rẩy, điều này khá khó chịu.

Bên này, trong lòng cô còn đang cảm thấy sợ hãi, bên kia, Trì Nguyễn lại rời đi với tốc độ rất nhanh, mơ hồ có chút hoảng loạn, có lẽ anh quá mải mê suy nghĩ nên không nhận ra ngã rẽ phía trước có người đang đi tới, không cẩn thận bị người hầu đang bưng trà ở đối diện đổ nước trà lên người.

Người hầu giật nảy mình, hoảng sợ liên tục xin lỗi: "Xin lỗi thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?"

Anh vốn đang tức giận vì bị Hứa Đường cho ăn hành, bây giờ lại bị tạt nước trà ướt đẫm lên ngực, Trì Nguyên tất nhiên không thể vui vẻ, lập tức quát to: "Cút! Cái đồ không có mắt!"

Anh ta dùng chân đá vào người hầu, người này hét lên thảm thiết rồi lăn xuống cầu thang, cuối cùng đối phương đập đầu xuống sàn phòng khách bất tỉnh.

Cảnh tượng này vừa lúc bị Trì Thanh Ca trở về bắt gặp, hắn cũng không kinh ngạc, định đi đường vòng trở về phòng, lại ngửi được mùi tin tức tố của Omega.

Mặc dù mùi hương càng ngày càng nhạt, nhưng lại khiến hắn vô tình dừng bước.

Hắn hơi giật mình, nhưng sự ngập ngừng này đã bị Trì Nguyên bắt được.

"Đây không phải là vợ tương lai của thiếu gia nhà họ Diêm vừa bay lên đầu cành à? Tại sao cậu lại về nhà? Thiếu tướng Diêm không giữ cậu ở lại ngủ qua đêm ư." Trì Nguyên vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt lại không hề cười, giọng điệu cũng quái lạ, muốn đem sự khó chịu do bị chèn ép ở chỗ của Hứa Đường trút hết tại đây.

Trì Thanh Ca mặc kệ lời nói quái đản của hắn, đi lên cầu thang trở về phòng, tuy nhiên, Trì Uyên đứng ở đầu cầu thang không chịu nhượng bộ, tiếp tục mỉa mai nói: "Sao cậu không thể hiện năng lực của mình sớm hơn? Nhà họ Trì cũng không lãng phí tư chất tốt như mẹ con cậu đâu."

Trì Thanh Ca đứng yên, vẻ mặt không hề thay đổi, như thể đã quen với những lời nhận xét mỉa mai.

Thấy hắn căn bản không tỏ vẻ gì, Trì Nguyên lãnh đạm nhếch môi, sau đó tránh qua nhường lối đi nhỏ cho hắn.

Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Hứa Đường mở cửa nhìn sang, tình cờ gặp Trì Thanh Ca đang đi về phía mình.

Hắn có mái tóc đen hơi dài, lông mày thấp thoáng trong mớ tóc rối trên trán, làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng, một vẻ đẹp thuần khiết và tươi mát sạch sẽ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn hơi ngước mắt lên nhìn cô, để lộ chiếc cằm trắng nõn và cổ áo sơ mi quá rộng, cô thậm chí có thể xuyên qua nó nhìn thấy xương quai xanh thấp thoáng bên trong.

Lúc này Hứa Đường mới chú ý tới bộ vest hắn đang mặc không hề vừa vặn, thậm chí còn có chút rộng rãi.

Cô vốn còn thắc mắc hôm qua sao hôm qua hắn có thể đến dự tiệc được, rõ ràng cô đã lén lút phá hỏng trang phục của hắn rồi mà.

Thì ra là một bộ quần áo không vừa người nên cũng chẳng có gì lạ.

Trì Thanh Ca không để ý đến việc cô nhìn hắn, nhưng tốc độ của hắn khi đi ngang qua cô rõ ràng nhanh hơn một chút, mặc dù không lộ ra nhưng Hứa Đường cũng cảm nhận được sự chán ghét.

Chỉ vì sự chán ghét này chỉ nhắm vào cô mà thôi.

Đây là một khởi đầu tốt, chỉ cần cô ấy tiếp tục duy trì độ chán ghét này, cô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Chẳng qua là cô cũng ghét nam chính nên cứ để hai người họ ghét nhau đi!

Nghĩ đến đây, Hứa Đường ho khan nói: "Nhìn thấy mẹ tương lai của anh mà anh không chào một tiếng sao?"

Tuyệt vời! Câu nói này thật vênh váo, đắc ý, khiến người ta cảm thấy ghét!

[Ký chủ đã làm rất tốt, cô là người thông minh và ra tay nhanh nhất mà tôi từng gặp.] Hệ thống cũng đi theo sau nịnh nọt.

Tất nhiên Hứa Đường biết hệ thống ân cần như vậy chỉ vì bộ phận của họ không có người, sợ ứng cử viên duy nhất là cô cũng sẽ bỏ trốn.

Nhưng khi được khen, cô cũng không ngần ngại mà chấp nhận, ai mà chả thích được khen.

Trì Thanh Ca dừng lại, lặng im liếc nhìn cô.

"Anh câm à? Đây là cách cư xử mà nhà họ Trì dạy anh sao?" Hứa Đường noi gương Trì Nguyên, tiến lên bóp cằm hắn cố gắng tỏ ra khí thế áp người.

Nhưng rõ ràng là cô không để ý đến vấn đề chiều cao, tuy rằng Trì Thanh Ca trông gầy gò, nhưng hắn lại cao hơn cô một cái đầu rưỡi, cô đưa tay bóp cằm hắn, chỉ có thể kéo xuống chứ không thể nâng lên được.

Cho nên...

Hứa Đường im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc cằm bị mình ép thành hai tầng.

[Ký chủ, khí thế, phải kiêu căng lên!]

Hứa Đường ho khan, hất cằm lên, lại kiêu ngạo: “Nếu anh không biết phép tắc, tôi cũng không ngại dạy cho anh biết thế nào là phép tắc.”

Vẻ mặt hung hãn của cô thật sự rất khó chịu, khoảng cách gần như vậy, Trì Thanh Ca nhịn không được muốn đẩy cô ra, nói: "Buông ra."

Giọng nói của hắn lạnh lùng, nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy có chút u ám, tuy Hứa Đường không nghe thấy, nhưng cô lại nghe thấy âm thanh thân thiện, dễ nghe của hệ thống!

[Ting, độ chán ghét +5, độ chán ghét hiện giờ của nhân vật nam chính là 40.]

"Quên đi, lần này tâm trạng của tôi rất tốt, nhưng lần sau nếu như anh lại không coi ai ra gì, tôi sẽ cho anh biết phép tắc là gì, anh dám không coi thường tôi, xem lại mình là thứ gì đi."

Thấy mục đích đã đạt được, Hứa Đường hài lòng rút tay lại thuận tiện lau ngón tay đã chạm vào cắm hắn lên người mình.

Vì nhiệm vụ, cô đã hy sinh quá nhiều, mặc dù bắt nạt nam chính quả thực có chút sảng khoái.

Hứa Đường đang có tâm trạng vui vẻ quay người đóng cửa lại một cách đắc ý trước mặt Trì Thanh Ca, phách lối kết thúc cuộc gặp gỡ đầu tiên.

Cửa phòng cô vừa đóng lại, Trì Thanh Ca lập tức quay người rời khỏi cửa phòng cô, như thể ở lại thêm một giây nữa sẽ bị đồ vật bẩn thỉu vấy bẩn.

Hắn bước đi vội vàng, việc đầu tiên hắn làm sau khi trở về phòng là rửa mặt, đặc biệt là cái cằm mà Hứa Đường đã chạm vào, hắn không dừng việc rửa cằm lại cho đến khi cảm giác buồn nôn dịu đi.

Những giọt nước lăn dài từ má xuống cằm rồi nhỏ lên mặt đất, hắn ngước mắt nhìn mình trong gương, vẻ mặt u ám.

Cuộc vui bên kia đã tàn nhưng ở đây Trì Nguyên lại đang bế tắc.

Anh ta nghĩ chắc là mình bị bệnh rồi.

Không hiểu sao khi nhìn thấy người phụ nữ kia bóp cằm Trì Thanh Ca, anh ta cảm thấy vô cùng khó coi.

Thật khó chịu khi ngọn lửa vốn đã tắt đột nhiên lại bùng lên một cách khó hiểu.

Điều này thôi thúc anh ta quay lại gây rắc rối cho người phụ nữ đó, nhưng khi đá tung cửa và chuẩn bị nổi giận thì anh ta bỗng sững sờ.

Mặt anh nhất thời đỏ bừng, anh ta đột nhiên lùi lại, quay người nghiến răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ này! Có biết xấu hổ không?"

Nói xong, anh ta đóng sầm cửa, rời đi với tốc độ ánh sáng, anh ta vừa tức vừa khó chịu, quay về phòng định uống một tách trà để bình tĩnh lại, nhưng lại nhớ quần áo của anh ta đã "uống" thay rồi..

Lúc này, sắc mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng biến thành một câu chửi thầm: “Đều là lỗi của người phụ nữ vô liêm sỉ đó!”

Hứa Đường đang thay quần áo trong phòng có chút bối rối, không biết anh ta đang làm gì, nhưng thấy anh đã rời đi, cô nhún vai, tiếp tục thay quần áo.

Điều cô không biết là từ lúc cô bước vào thế giới này, vầng hào quang tìm đường chết trong cơ thể cô cũng đã thức tỉnh.

Và điều này sẽ thay đổi toàn bộ số phận tương lai của cô.