Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Hệ Ngọt Chỉ Muốn Học Tập

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hình ảnh mập mờ tình tứ trên sân khấu khiến khán giả dưới đài phấn khích thét chói tai, các bạn học là con trai cũng ồ lên thích thú, nối tiếp nhau huýt sáo không ngừng.

Cánh tay Ôn Du toát ra mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm và mùi hoa oải hương thoang thoảng, trái tim Lư Vi Vi đập loạn nhịp, cảm kích nhìn cô một cái, chuẩn bị hát đoạn cao trào khó nhất.

Trong quá trình luyện tập trước đây, cô thường ở đoạn solo cao này mà bị đứt hơi, giống như người bị mắc kẹt ở lưng núi, đang hát được nửa chừng thì bối rối rồi dừng lại.

Bản thân Lư Vi Vi cũng không quá tin tưởng chính mình. Khi cô còn lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của cô đang chạm vào đôi mắt đen sáng ngời của Ôn Du. Đó là ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng, thoáng cái nhẹ gật đầu với cô, dùng giọng thầm thì mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Đúng vậy, họ đều đã ở đây rồi, còn điều gì đáng để sợ hãi nữa? Huống chi cô cũng không phải lẻ loi ở trên sân khấu này một mình.

Thấy cô đã điều chỉnh tốt trạng thái, Ôn Du cao giọng hát:

“Sing, my angel of music!”

(Hát đi, thiên sứ âm nhạc của ta!)

Lư Vi Vi mở miệng, nốt cao thứ nhất chậm rãi phát ra từ trong thanh quản của cô như một khe suối chảy róc rách.

“Sing, my angel!”

(Hát đi! Thiên sứ của tôi)

Ôn Du do dự hát tới câu thứ hai, Lư Vi Vi dùng tay phải che ngực, đề cao thang âm, thanh âm mềm mại uyển chuyển ban đầu đột nhiên tăng lên, giống như thác nước chảy xuống, hung hãn vô tận.

“Sing for me!”

(Hãy hát vì ta!)

Ba chữ nặng nề rơi xuống, cô và Ôn Du nhìn nhau, hít sâu một hơi, giai điệu lại một lần nữa được tăng thêm, âm thanh cao vυ"t lên trời cao, tức khắc toàn hội trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

*

Tiết mục Street Dance của lớp Mười chỉ ngay sau “The Phantom of the Opera”. Hứa Sí không có hứng thú với buổi diễn, anh đi quanh khu vực hậu trường cùng thính phòng tìm vài vòng mà vẫn không tìm được thân ảnh của Ôn Du.

Cô ấy sẽ không đến muộn buổi lễ, phải không? Nếu cô không đến, thì anh còn nhảy cho ai xem nữa đây.

Hứa Sí đang định tìm quanh khán phòng một lần nữa, liền nghe một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sân khấu. Anh nhìn về phía trước với vẻ hoài nghi, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc một bộ trang phục không vừa người đang hát.

Xem cách hóa trang của Ôn Du, chẳng lẽ là… cô đóng vai Phantom?

Khán giả xung quanh vì sự xuất hiện của cô mà kích động, đặc biệt phấn khích nhất là các học sinh nữ, mồm năm miệng mười rôm rả không ngừng.

“Chị gái nhỏ diễn vai Phantom tên là gì thế? Trông thật là có khí chất nha!”

“Tự nhiên từ cặp đôi giả này, tớ đánh hơi thấy mùi bách hợp thật. Ôi, bách hợp muôn năm.”

“Tuy rằng hai chị gái nhỏ hát tôi nghe không hiểu câu nào, nhưng giọng của hai chị đều siêu siêu dễ nghe a a a! Lỗ tai cũng sắp mang thai luôn rồi!”

“Năm phút, cho tôi toàn bộ thông tin của cô gái đó!”

“…”

Cho nên nói, vì sao nữ sinh các cậu khi đối với đồng loại có nhan sắc lại có thể làm ra những hành động khiến người ta sợ hãi như vậy chứ?

Hứa Sí không hề quan tâm tới việc thảo luận của bọn họ, anh nhìn không chớp mắt từng cử động của Ôn Du trên sân khấu, nhìn mái tóc xinh xắn của cô lắc lư theo thân mình và đung đưa như một cái đuôi nhỏ, lắng nghe giọng hát du dương mềm mại của cô được khuếch đại qua micrô, lan tỏa dưới ánh đèn sân khấu trong đêm. Đột nhiên anh nghĩ, Ôn Du thật sự quá tốt, giống như một bảo tàng không bao giờ có thể khám phá hết được.

Dù không có được nhưng anh không thể kiềm chế sự xúc động cùng tò mò trong lòng, anh muốn bước đến gần cô, dần dần khám phá ra nhiều bí mật hơn.

Đôi khi anh ích kỉ nghĩ rằng, nếu chỉ có một mình bá chiếm lấy cô thì tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng khi nghĩ lại, anh không nỡ để một viên ngọc vốn dĩ nên tỏa sáng rực rỡ ấy lại lưu lại trên tay một kẻ không xứng đáng như anh.

Mắt thấy Ôn Du nhanh trí ôm chầm lấy một bạn diễn nữ, Hứa Sí cũng cong môi cười theo những tiếng thét chói tai của khán giả, đồng thời trong lòng cũng trào dâng vài phần hâm mộ.

Ai có thể nghĩ đến, sẽ có một ngày, anh phải ghen tuông với một cô gái, thật là vô cùng đáng thương.

Màn trình diễn “The Phantom of the Opera” kết thúc thuận lợi, Ôn Du và Lư Vi Vi đều chỉ mặc trang phục diễn mỏng manh, kết quả cả hai đều bị lạnh đến run bần bật. Nhân viên hậu cần do Hạ Tiểu Hàn cầm đầu vội vàng chạy đến giúp họ mặc áo khoác. Lúc nhận áo khoác, cảm xúc của Lư Vi Vi tương đối lẫn lộn, cô nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn cậu. Trước đây nói ra những lời đó, thực xin lỗi.”

Hạ Tiểu Hàn là người rộng lượng, trong đầu không hề nghĩ xấu về người khác. Cho dù vừa mới tức giận, nhiều lắm thì một giờ sau liền coi đó là chuyện cười mà cho qua. Vì thế cô ngơ ngơ ngác ngác gật đầu: “Không sao, cậu biểu diễn rất hay.”

Những cô gái trong tuổi mới lớn không có bao nhiêu điều xấu xa dơ bẩn trong đầu, nhiều khi chỉ cần một nụ cười hay một lời xin lỗi là có thể tháo gỡ khúc mắc. Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra ngay sau đó là đến tiết mục biểu diễn của lớp Mười. Giữa lúc người chủ trì đang thông báo, cô ngẩng liền đầu nhìn thấy Hứa Sí.

Anh nhướn mày nhìn cô mỉm cười, sau đó thuận tay vung một cái, đưa chiếc áo khoác dày cộp vào trong lòng cô.

Chàng trai quay lưng về phía ánh đèn sân khấu đầy màu sắc, có chút ngạo nghễ và đắc ý, nụ cười tỏa sáng trong buổi đêm, xông thẳng vào đáy lòng cô: “Cậu hát rất hay. Nhất định phải xem phần biểu diễn của tôi đó.”
« Chương TrướcChương Tiếp »