Chương 19

Để tăng cường thể chất cho học sinh, trường Trung học phổ thông Hoài Thành 1 đã tạm thời hủy bỏ thể dục vào giờ giải lao, tổ chức chạy quanh trường vào mùa đông.

Hạ Tiểu Hàn tràn ngập bực tức đối với chuyện này, dù sao cô ấy cũng đã quen với chuyện béo, cả ngày chỉ muốn làm một con bọ gạo chậm chạp, rất khịt mũi coi thường hoạt động thể thao. Tập thể dục vào giờ giải lao mỗi thứ hai là cơ hội tuyệt vời để nhìn trộm trai đẹp ở lớp khác, chỉ cần quét mắt qua là có thể bao quát hết muôn hình vạn trạng của các chàng trai khiến cô nhóc mở cờ trong bụng.

Còn việc chạy quanh trường…

Cô ấy còn chưa chạy được một nửa đã kiệt sức, không còn hơi sức đâu để ngắm nhìn người khác. Hơn nữa sau khi vận động vất vả, ngay cả khi người đó có khuôn mặt đẹp đến đâu thì khuôn mặt cũng sẽ đỏ bừng như đánh phấn hồng, hoặc sẽ tái nhợt như sắp chết, thực sự không có gì đáng xem.

Tình trạng của Ôn Du cũng không khá hơn cô ấy là bao, mặc kệ ở thế giới nào thì cô cũng không phải thuộc nhóm người vận động, cho nên hai người tự nhiên trở thành chị em đồng cảnh ngộ, bị đội ngũ của lớp bỏ xa.

Trong khi cô thở hổn hển nói không ra hơi thì Hứa Tiểu Hàn cố gắng kể những câu chuyện cười để dời sự chú ý khỏi sự mệt mỏi về thể xác: “Một con nai đực chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng có một ngày nó biến thành… Hứa Sí?”

Giọng nói của cô ấy thay đổi cực kỳ đột ngột, Ôn Du còn chưa kịp hiểu ý của cô ấy thì một cơn gió lành lạnh nhanh chóng lướt qua, sau đó một bóng đen thẳng đứng phủ xuống.

Hôm nay Hứa Sí thực sự chấp hành nghiêm chỉnh mặc đồng phục học sinh đàng hoàng, áo khoác đen trắng không dày nên càng nhìn ra dáng người thiếu niên cao lớn khỏe mạnh. Người anh cao, chân dài, quần anh mặc ngắn một khúc để lộ đôi tất trắng ở mắt cá chân.

Khi Ôn Du nhìn thấy anh thì nhớ đến câu chuyện cười còn chưa kể xong của Hạ Tiểu Hàn, câu chuyện nhạt nhẽo bị mắc kẹt trước tên anh, nhưng Hứa Sí thực sự trông giống như một con nai kiêu hãnh nhanh nhẹn, hơn nữa anh cũng chạy rất nhanh.

Cô cười tủm tỉm, quay đầu hỏi anh: "Sao cậu lại mặc đồng phục học sinh?"

Khi hầu hết mọi người đều thở hồng hộc vì liên tục chạy lên dốc trong trường thì khuôn mặt Hứa Sí vẫn không thay đổi, như thể anh đang đi trên mặt đất phẳng.

Anh cố ý giảm tốc độ để giữ khoảng cách ổn định với Ôn Du, nhíu mày: "Trông rất xấu sao?"

“Tuyệt đối không phải.” Cô suy nghĩ một chút, khi nói chuyện còn nhẹ nhàng thở phì phò: “Chỉ là rất hiếm thấy, giống như ông già Noel đột nhiên mặc đồ thời Đường vậy.”

Hứa Sí rất vui vẻ, đây là phép ẩn dụ độc lạ gì vậy chứ.

Hạ Tiểu Hàn sắp bị hai người họ làm rụng răng, tuy rằng cô ấy ngốc, nhưng cũng không phải là không có mắt nhìn, cô ấy rất thức thời vỗ vỗ bả vai Ôn Du, dùng giọng nói mang theo hơi thở mỏng manh nói: "Đồng chí, tớ sợ không thể cùng đồng chí đi trên con đường trường chinh này. Bảo trọng!"

Sau đó, dưới con mắt "trẻ con dễ dạy" của Hứa Sí, cô ấy giả vờ đau bụng rồi lặng lẽ trốn khỏi đoàn đang chạy mùa đông.

“Thể lực của cậu cũng yếu quá rồi.” Anh cười bất đắc dĩ: “Cậu ăn bánh mì chưa?”

"Tớ đã ăn hết từ lâu! Tớ thích nhất là bánh mì bơ mứt hoa quả, mềm mềm chua chua ngọt ngọt, có thể khiến cả người trở nên sảng khoái.” Cô bị đồ ăn ngon gợi lên hứng thú, nhất thời quên cả đôi chân đang mỏi nhừ: "Nếu sau này có thời gian, nhất định tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."

Ôn Du chạy chậm, họ gần như tụt lại phía sau tất cả học sinh trong trường, mặc dù thể lực cô không đủ, nhưng cô quyết tâm không nhận thất bại, cô thà nín thở chạy hết quãng đường chứ không bỏ cuộc giữa chừng.

Hứa Sí biết sức Ôn Du không theo kịp, cũng không dư sức để nói chuyện, chỉ yên lặng chạy theo cô, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc cô một cái.

Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi lên, lộ ra vầng trán trắng nõn. Gió lạnh mùa đông khiến mặt cô tái nhợt, lộ ra một chút dịu dàng nhìn thấy mà thương, trái cổ Hứa Sí khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.

Anh lặng lẽ nheo mắt liếc nhìn mấy lần, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt vô tình lướt qua của Ôn Du nên vội vàng quay mặt đi, tim đập thình thịch.

“Cậu đừng nhìn tớ.” Đối với chuyện này cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bây giờ tớ rất xấu.”

Cứ như vậy họ từ từ đuổi theo nhóm học sinh đi trước chạy đến cuối cùng, khi kết thúc một vòng đã gần đến giờ vào lớp. Ôn Du đỡ gốc cây nghỉ ngơi một lát, cố gắng cười với anh: "Cảm ơn cậu đã chạy cùng với tớ. Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu về lớp đi."

Hứa Sí không nhúc nhích, cúi đầu nhìn những bóng cây loang lổ trên sàn gạch dưới chân, thật lâu sau mới ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Tớ đã nghĩ kỹ câu trả lời về vấn đề hôm qua rồi."

Ôn Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ý thức được “vấn đề" trong miệng anh hẳn là chuyện tương lai muốn làm gì.

Trong bản gốc, khi còn học cấp ba Hứa Sí ngoại trừ yêu đương với nữ chính thì chỉ có đánh nhau, anh được miêu tả là một thiếu niên ngông cuồng phóng túng, tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không dính dáng gì đến học hành và sự nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, tác giả đã biến anh thành một chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng và tài năng chỉ bằng một cái búng tay, chuyện này thật sự không logic chút nào.

"Tớ muốn trở thành một doanh nhân, không phụ thuộc vào công việc kinh doanh của gia đình, còn phải thành công hơn bố tớ nữa." Đôi mắt u ám vốn có của cậu thiếu niên dường như chứa đựng ngọn lửa, hiện lên chuỗi ánh sáng dịu dàng: “Tớ rất thích quyển ghi chép đó, cảm ơn cậu.”

Mặc dù cô không biết tại sao trong một đêm mà Hứa Sí lại có sự thay đổi lớn như vậy, nhưng dù sao đi nữa thì chỉ cần nghe tin anh chịu học thôi cũng đủ khiến Ôn Du vui mừng mấy ngày — cô cứ nghĩ việc dẫn dắt cậu thiếu niên không bao giờ quan tâm đến việc học của mình đi đúng con đường sẽ là một cuộc đấu tranh lâu dài và gian khổ, nhưng không ngờ rằng anh lại tự ý thức được như vậy.

Nghĩ như vậy thì cảm thấy, Hứa Sí thật sự rất ngoan.

Vì vậy cô cười gật đầu: "Vậy cậu phải cố gắng lên."

Sau khi tạm biệt Hứa Sí, Ôn Du nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn ở cửa khu dạy học đang đợi cô trở về lớp học.

Cô ấy đang chống nạnh cãi nhau với một cậu con trai, Hạ Tiểu Hàn giống như hóa thân của cái máy quay đĩa, mồm mép nhanh nhạy vô cùng, một loạt chữ thốt ra đều vang lên như đạn đại bác. Còn chàng trai bên cạnh cô ấy thì bất động như núi, vẻ mặt lãnh đạm, đó rõ ràng là Lục Ninh, thanh mai trúc mã của cô ấy.

"Không được, cậu phải dạy kèm cho tớ! Tiểu Du chăm chỉ như vậy, sau này thi xếp lớp lại cậu ấy sẽ đến lớp chọn, như thế thì tớ sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa."

Mặc dù lý lẽ không sai, nhưng năm từ "không còn được gặp lại" nghe rất cấn, khiến Ôn Du không nhịn được rùng mình một cái.

Lục Ninh rõ ràng đã nhìn thấy cô, hơi gật cằm để chào hỏi, Hạ Tiểu Hàn vì vậy cũng quay đầu lại, sau khi bắt gặp ánh mắt của Ôn Du thì cô ấy ôm cô thật chặt, còn không quên nũng nịu phàn nàn: “Tiểu Du, tên này lại không dạy kèm cho tớ! Khi còn bé tớ rất tốt với cậu ấy, tất cả kẹo và búp bê Tây Dương đều cho cậu ấy, thế mà bây giờ tên này lại trả ơn tớ như vậy đấy!"

Ai có thể nghĩ rằng học sinh đứng đầu khối ít khi nói cười khi còn nhỏ sẽ chơi búp bê với bạn nữ, Ôn Du nhìn cậu với vẻ phức tạp, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Lục Ninh được xây dựng giả thiết "yêu để trong lòng không nói ra" điển hình, cho dù cậu hết lòng vì Hạ Tiểu Hàn cũng không thể hiện một chút tình cảm nào ra ngoài. Điều này cũng khiến Hạ Tiểu Hàn vốn thầm yêu cậu lại bị Hứa Sí đào góc tường, một thế hệ con cưng của trời lại trở thành bi kịch làm lốp xe dự phòng.

Bây giờ Hạ Tiểu Hàn nhờ cậu dạy kèm, trong lòng Lục Ninh chắc đã sớm nở hoa, nhưng cậu vẫn giả vờ không có chút hứng thú nào. Con đường theo đuổi vợ còn dài và lắm trắc trở, cố lên nhé chàng trai, đừng lái xe vào lò hoả táng là được*.

(*) Lái xe vào lò hỏa táng: ý nói đừng tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Muốn học kèm thì đóng tiền cho tớ hoặc là cầu xin tớ, chọn một trong hai.”

“Hứ, Lục Ninh cút đi!”

*

Nếu không phải trong giờ tự học buổi tối đột nhiên bị hai bạn nữ trông hư hỏng gọi ra khỏi phòng học, Ôn Du một lòng một dạ tập trung vào việc học suýt chút nữa đã quên mất mình đang ở khuôn viên trường trong thế giới tiểu thuyết tình yêu lãng mạn.

Cô nhìn lướt qua hai người họ từ trên xuống dưới, họ có ngoại hình trung bình, không mặc đồng phục học sinh, cách cô ta khoanh tay trước ngực khiến cô nhớ đến bà chủ Bao Tô Bà khó chịu trong "Tuyệt đỉnh Kungfu".

Cô gái bên trái liếc mắt nhìn cô: "Nghe nói gần đây cô rất thân thiết với Hứa Sí?"

Ôn Du thành thật đáp: “Bạn bè bình thường.”

Cô có một ít ấn tượng về tình tiết này. Sau khi mối quan hệ giữa nam nữ chính trở nên mập mờ, Hạ Tiểu Hàn đã bị rất nhiều người yêu mến Hứa Sí khıêυ khí©h công kích ác ý, sau đó tất cả đều được anh hùng cứu mỹ nhân.

Đây là chi tiết tiểu thuyết ngôn tình cũ, luôn có một hai nữ phụ xấu xa không biết bản thân có thân phận gì mà lại nhúng tay vào, sau đó trở thành bia đỡ đạn cho tình yêu giữa nam nữ chính.

Ôn Du cảm thấy đáng thương cho các cô ấy, tốt bụng hỏi: "Hai người thích Hứa Sí sao?"

Cô gái bên phải nhìn người bạn bên cạnh, lớn tiếng nói: "Là cậu ấy. Khuyên cô nên biết điều một chút, đừng cố tình tiếp cận cậu ấy. Bạn của tôi đã theo đuổi Hứa Sí hai năm, mối quan hệ giữa họ không phải là thứ mà những người như cô có thể tùy ý xen vào.”

Ôn Du gật đầu tỏ ý đã hiểu. Trong cốt truyện kiểu này, nữ chính thường ở thế yếu sẽ tạo hình bông sen trắng để chứng tỏ mình với nam chính đều trong sạch, sau đó sẽ bị đối phương sỉ nhục. Nhưng mà Ôn Du không phải là nữ chính, là một người nhận giáo dục tri thức tốt từ nhỏ, cô quyết định...

Giải thích lý lẽ cho họ.

"Thứ nhất, tôi và cậu ấy thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi. Thứ hai, nếu cô theo đuổi Hứa Sí đã hai năm, nhưng quan hệ với cậu ấy vẫn không tốt bằng người có quan hệ tàm tạm với cậu ấy như tôi, vậy tôi thấy cô không cần phải tiếp tục cố gắng nữa. Thanh xuân của con gái là quý giá nhất, đừng lãng phí thời gian cho một người không mang lại hy vọng cho mình. Hơn nữa ở cấp ba việc học tập của cô là quan trọng nhất, chẳng lẽ tương lai của cô không bằng một mối tình đơn phương sao? Hãy nghe lời tôi, đừng gây chuyện, học hành chăm chỉ đi.”

Cô gái bên trái không ngờ cô lại ra quân bài không theo lẽ thường như vậy, vẻ kiêu ngạo xấu xa ban đầu của cô ta hoàn toàn bị xáo trộn bởi những lời thuyết phục này. Chẳng lẽ... cô gái này không phải hồ ly tinh mà là một con mọt sách ngu ngốc?

“Vô liêm sỉ, ăn nói lung tung!" Chính chủ còn chưa hành động gì nhưng người bạn bên cạnh lại tức giận giậm chân, xông tới giơ tay lên với Ôn Du: "Mày đừng quá kiêu ngạo!"

—— Trước khi cái tát giáng rơi xuống, cổ tay cô ta đã bị nắm chặt.

Ôn Du bất đắc dĩ thở dài, dùng tay phải siết chặt cổ tay của cô gái đó.

Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, số lần bị mắng cực ít ỏi chứ đừng nói đến bị tát. Sự giáo dục tốt từ gia đình đã dạy cô phải lịch sự với người khác, nhưng cô cũng hiểu rõ tự trọng tự ái, đạo lý ăn miếng trả miếng.

Khi người yêu mến nam chính đến gây chuyện thì chắc chắn sẽ tát một phát, không phí sức nhiều năm cô đọc sách như vậy mới có thể nhanh chóng đưa ra phản ứng kịp thời, vả lại thân phận hiện tại của Ôn Du không phải là một nữ chính ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ.

Cô là một nhân vật phản diện, kể từ khi được sinh ra đã rất kiêu ngạo.

“Trong cuộc sống các cô chỉ có yêu đương thôi sao? Chẳng lẽ vì tình yêu mà bỏ đi tính người, muốn trở thành một cô gái độc ác như vậy sao? Hãy nghĩ xem, tại sao phải bỏ đi lòng tự trọng của mình để chạy theo mục tiêu không thể đạt được? Các cô cũng có cuộc sống của riêng mình mà phải không?” Sau một loạt câu hỏi liên tiếp, ánh mắt Ôn Du xoay chuyển, nụ cười dần nhạt đi, nhìn cô gái mang vẻ mặt tái nhợt trước mặt: “Đừng gây chuyện nữa, xin lỗi tôi đi.”