Tình hình bên Hứa Sí thì gà bay chó sủa, trong khi Ôn Du là nguyên nhân của sự việc này lại không hề hay biết mà chỉ tập trung tinh thần vào việc học.
So với các bạn học khác, tiến độ học tập của cô chậm hơn rất nhiều, cô chỉ có thể bắt kịp họ bằng cách dành thêm thời gian tự học sau giờ học. Nhưng dù sao sách giáo khoa và vở ghi chép cũng là vật chết, cô hoàn toàn không hiểu hết những phương pháp và ý tưởng giải quyết đề bài mà giáo viên đã dạy trên lớp. Dựa vào kiến
thức cơ bản trong sách giáo khoa, dù có thể dễ dàng giải quyết các câu hỏi tương đối đơn giản, nhưng khi gặp câu hỏi phức tạp ở phần cuối sẽ khó nghĩ ra ý tưởng để giải.
Chút thời gian nghỉ giữa buổi học không đủ để giáo viên giải thích cặn kẽ một đề bài cho cô, hơn nữa người mẹ nuôi coi cô như “món hàng lỗ vốn” càng không có chuyện cho tiền cô học thêm, Ôn Du chỉ có thể dành thời gian tự học buổi tối để đến văn phòng hỏi những vấn đề cô không hiểu.
Toán là môn cô học yếu nhất trong ba môn chính, vì vậy Ôn Du đặc biệt tập trung đến nó.
Giáo viên môn Toán tên Trần Nhiên là một người đàn ông trung niên mập mạp, trắng trẻo, đang ngồi uống trà bên bàn, mặt mũi hiền từ nhân hậu, giống như một vị Phật Di Lặc đang nhàn rỗi.
Ông ấy hơi ngạc nhiên khi thấy Ôn Du — điều này không có gì lạ, bởi vì nguyên chủ từng là một người “ngoài rìa" của lớp, cô ta không chỉ học kém mà còn tự ti, tính cách u ám, chưa từng chủ động tiếp xúc với giáo viên, cho dù kiểm tra kém đến đâu cũng chỉ học một mình, ngay cả khi giáo viên nói chuyện riêng hỗ trợ tâm lý cho cô ta, cô gái ấy cũng chỉ mơ hồ ậm ờ, không biết là tại sao.
"Thưa thầy, em có một số bài toán không hiểu lắm, thầy có thể giải thích cho em được không?"
Khi cô nói chuyện còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, đưa cuốn sách bài tập mới mua bằng cả hai tay. Trần Nhiên vẫn luôn không quá xem trọng cô gái trầm mặc ít lời này, bây giờ nhìn thoáng qua cô, ông ấy chỉ thấy cô hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của mình — trên khuôn mặt vốn ảm đạm vô cảm hiện lên một nụ cười dịu dàng, kiểu tóc bù xù trở nên gọn gàng ngăn nắp, cách nói chuyện cũng đàng hoàng, cử chỉ lễ phép, điều này lập tức khiến ông ấy có cái nhìn tốt hơn.
Ông ấy nhận lấy quyển "Sách bài tập Vương Hậu Hùng" kia, lớp của ông ấy đã đến chương thứ tư, nhưng tiến độ của Ôn Du mới tới chương thứ hai.
Cô nhẹ nhàng giải thích, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Thưa thầy, nền tảng trước đây của em không vững nên đã mua một cuốn sách bài tập mới bắt đầu học lại từ đầu."
Trần Nhiên hài lòng gật đầu, nghĩ rằng đứa trẻ này cuối cùng cũng đã sáng mắt ra. Ông ấy nhìn lướt qua quyển bài tập một cách đại khái, mỗi câu hỏi đều được điền đáp án ngay ngắn, dùng bút đỏ sửa lại, câu hỏi khó hơn được cô viết chữ nhỏ đánh dấu.
Tỷ lệ đáp án đúng của cô rất cao, câu hỏi lớn trả lời cũng chính xác như đáp án tiêu chuẩn, Trần Nhiên không nhịn được hỏi: "Tất cả những bài này đều do em tự làm sao?"
“Vâng ạ.” Ôn Du không hiểu vì sao ông ấy lại hỏi như vậy, chớp mắt một cái: “Em nghĩ đến rất nhiều cách giải câu cuối cùng, nhưng em hoàn toàn không có ý tưởng
gì, thầy xem một chút được không?”
Trần Nhiên nhìn thoáng qua câu cô nói đến, đó là một bài hình học cuối kỳ do các trường đại học kết hợp tuyển chọn, bởi vì nó thực sự tương đối khó, nên ông ấy vẫn còn nhớ. Đối với nhiều học sinh ở giai đoạn này, đây là một trở ngại khó vượt qua, ngay cả có sự hướng dẫn của giáo viên thì nó vẫn rất khó hiểu. Ông ấy không kỳ vọng Ôn Du sẽ hiểu được, nhưng vì tinh thần trách nhiệm của một giáo viên và có ấn tượng tốt với cô, Trần Nhiên vẫn kiên nhẫn nói: “Em nhìn này, đối với câu hỏi này, trước tiên cần kẻ một đường phụ từ AH đến DF..."
Ông ấy nói đến đây thì hơi dừng lại, để Ôn Du có thời gian suy nghĩ, ngay khi Trần Nhiên chuẩn bị tiếp tục trình bày một hơi dài sau đó, cô nhóc đang cụp mi rũ mắt ở bên cạnh đột nhiên khẽ thốt lên: "Em biết rồi!"
Cô biết rồi? Biết cái gì? Ông ấy chỉ mới nói bước đầu tiên, cô đã tìm ra cách giải?
Ôn Du không kịp nhìn vẻ mặt tràn đầy khó tin của ông ấy, cô lấy bút vẽ vài đường phụ trên hình minh họa, vừa vẽ vừa giải thích các bước giải bài toán một cách logic và rõ ràng, cuối cùng hỏi ông ấy: “Thầy ơi, em làm như vậy đúng không?”
Trần Nhiên dự định đánh một trận chiến cam go nhưng còn chưa bắt đầu đã kết thúc: ...
Chuyện này không khoa học. Ông ấy bối rối gãi đầu, đây không phải là một bài toán khó mà nhiều học sinh hàng đầu gặp rắc rối sao? Cứ dễ dàng được giải quyết bởi một cô gái có thành tích môn Toán luôn không đạt tiêu chuẩn này sao? Chẳng lẽ... Trước kia Ôn Du chỉ là không chú tâm học hành, nhưng thật ra lại là một mầm non tốt?
“Bạn học Ôn Du, em trả lời nghiêm túc cho tôi.” Ông ấy chậm rãi nhấp một ngụm trà, che giấu vẻ kinh ngạc: “Bài kiểm tra toán lần này của em chỉ được 30 điểm, có chuyện gì vậy?”
Ôn Du mím môi, thành khẩn nhìn vào mắt ông ấy: "Thưa thầy, trước đây em không chăm chỉ học tập, lầm đường lạc lối, sau này em nhất định sẽ cố gắng hết sức học tập, cố bắt kịp tiến độ của mọi người."
Không ai không thích một cô nhóc chân thành xinh đẹp lễ phép, Trần Nhiên lại là một giáo viên có tinh thần trách nhiệm cao, thấy cô đã quay đầu, ông ấy không tránh khỏi xúc động: “Em có thể nghĩ được như vậy làm thầy thật sự rất vui vẻ. Sau này nếu em gặp vấn đề gì trong môn Toán, em có thể đến gặp thầy bất cứ lúc nào."
Ôn Du cảm kích gật đầu, đang định hỏi tiếp câu khác thì chợt nghe một giọng nữ tức giận quát lên: "Hứa Sí, em còn muốn học tiếp hay không?"
Lúc nãy cô tập trung làm những câu hỏi nên không biết từ lúc nào anh cũng vào văn phòng, thật sự không phải oan gia không gặp nhau, trong hôm nay đây là lần thứ hai cô tình cờ gặp Hứa Sí. Ôn Du hơi quay đầu lại, tiếp tục nghe tiếng la to: “Sáng nay em đánh nhau đã là một vấn đề rất nghiêm trọng, không ngờ mấy ngày trước em còn đánh mấy học sinh trong ngõ nhập viện, phụ huynh các em ấy đã báo nhà trường!"
Con hẻm, một vài học sinh... trái tim của Ôn Du đập lỡ một nhịp, những gì họ đang nói chắc là những gì cô đã chứng kiến
ngày hôm đó.
Hai tay Hứa Sí chắp sau lưng, anh bị mắng cũng không nói lời nào, hiển nhiên đã sớm phát hiện Ôn Du, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào bóng lưng cô, lúc này khi cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của anh, anh vội vàng quay mặt đi như chạm vào than, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Cả ngày quậy phá, coi chừng bố em cũng không quản được em nữa! Tuổi còn trẻ mà học cái gì không học? Lại muốn làm côn đồ, còn bắt nạt bạn học..."
Anh bị giáo viên la mắng là chuyện bình thường, nhưng vừa nghĩ tới cảnh này bị Ôn Du nhìn thấy thì trong lòng Hứa Sí như có tảng đá nặng đè xuống, ức chế đến không thở nổi.
— Anh không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của mình, chỉ duy nhất mình cô là không được thấy.
Anh không khỏi nghĩ, cô đến đây làm gì? Đây là văn phòng Toán, chắc cô đến đây để hỏi về bài toán, nhưng đáng tiếc anh dốt đặc cán mai về môn này, nếu không anh có thể lấy cớ học bổ túc để tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Từ khi sinh ra đến nay, Hứa Sí - một đứa trẻ hoang dã luôn coi việc học không ra gì, lần đầu tiên thấy khó chịu vì mình không chịu học hành chăm chỉ, quả nhiên cô gái mình thích chính là động lực tốt nhất.
“Thưa cô.” Bên cạnh đột nhiên có một cơn gió thổi qua, sau đó một giọng nữ dịu dàng thánh thót vang lên bên tai: “Hứa Sí đánh nhau là vì giúp đỡ bạn học bị bắt nạt, cậu ấy không phải là lưu manh chỉ biết bắt nạt người khác."
Hứa Sí quay đầu lại bắt gặp đôi mắt cười của cô. Giống như lần trước khi cô bị giáo viên Tiếng Anh nghi ngờ, anh đã làm như vậy với cô, Ôn Du lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với anh.
Cả người cô như có một sức mạnh thần kỳ, khi cô đến gần Hứa Sí như có một ngôi sao nhỏ rơi vào đáy lòng anh, tâm trạng vốn u ám và cáu kỉnh trong nháy mắt được soi sáng.
Hứa Sí mím môi cười, hơi nghiêng đầu tránh để cô nhìn thấy.
"Em..." Chủ nhiệm Giáo vụ đang giáo huấn sôi trào chỉnh mắt kính lại, dùng đôi mắt mảnh khảnh đơn giản nhìn lướt qua Ôn Du, sau đó lớn tiếng hỏi: "Em là học sinh nào?"
"Thưa cô, em tên là Ôn Du. Hôm đó tình cờ em đi ngang qua con hẻm khi cậu ấy đánh nhau, cho nên đã chứng kiến
toàn bộ quá trình. Học sinh kia bị bắt nạt trong trường một thời gian dài, nếu không phải Hứa Sí ra tay giúp đỡ, có lẽ cậu ấy đã phải sống dưới bóng tối của sự bắt nạt suốt thời cấp ba.” Cô tràn đầy tự tin, thắt lưng thẳng tắp nói: "Cho nên em thấy chuyện này cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho cậu ấy được."
Chủ nhiệm Giáo vụ suy nghĩ một chút, sau đó cười lạnh nói: "Vậy em thấy chúng tôi còn phải khen em ấy sao?"
Hứa Sí được Ôn Du giúp đỡ nên nhất thời cái đuôi của anh đã vểnh lên tận trời, tâm trạng rất tốt, không đợi cô mở miệng đáp lại thì anh đã cười nhẹ nói: "Em nghĩ nên như vậy. Thưa cô, khi nào gửi giấy chứng nhận hăng hái làm việc nghĩa cho em?"
Ôn Du lườm anh một cái: “Em không có ý này. Dựa vào bạo lực một cách mù quáng để giải quyết tranh chấp là lối sống của người nguyên thủy, dùng bạo lực để khống chế bạo lực chỉ làm tăng mức độ nghiêm trọng của sự việc, cách làm của Hứa Sí quả thực có vấn đề, nhưng mong cô có thể hiểu cho cậu ấy, dù sao ý định ban đầu của cậu ấy cũng không xấu."
Cô lại còn nói anh là người nguyên thủy. Cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị coi thường nghiêm trọng, Hứa Sí xoay người hướng về phía Ôn Du, không đổi sắc mặc phản bác: “Có một số người chỉ có thể bị khuất phục bằng bạo lực, cậu trông cậy vào việc tớ sẽ nói lý lẽ với lũ khốn chuyên bắt nạt học sinh khác, cậu nghĩ họ có nghe không?”
“Cách tốt nhất để đối phó với loại người này là nói mọi chuyện với phụ huynh và nhà trường. Nếu như vì lần này cậu nhúng tay, những thiếu niên xấu xa kia càng thêm căm hận cậu học sinh đó, sau đó lại trả thù mạnh tay hơn thì phải làm sao? Cậu cũng không thể luôn luôn bảo vệ cậu ấy."
Cuộc tranh cãi giữa hai người đang diễn ra sôi nổi, rất nhiều giáo viên trong văn phòng đều dừng công việc, ngẩng đầu nhìn với vẻ hóng chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười khó nói. Chủ nhiệm Giáo vụ nhiều lần muốn can ngăn nhưng đều bị phớt lờ: ...
Hứa Sí luôn dùng việc chửi thề không lành mạnh trong các cuộc tranh cãi lần đầu tiên cảm thấy tranh luận với người khác rất thú vị, đang định tiếp tục cãi lại thì Ôn Du đã từ từ hạ giọng nói: “Nhưng mà... dù sao đi nữa thì cậu có thể ra tay bảo vệ cậu ấy cũng đã rất tuyệt rồi. Nhưng không phải lúc nào cũng cần đánh nhau, sáng nay không có lý do gì mà cậu đã đánh một cậu học sinh mặt đầy máu phải không?”
Cho dù anh có kiêu ngạo thế nào, dù tính tình thiếu niên có nổi loạn đến đâu cũng sẽ bị dập tắt sau khi nghe những lời dịu dàng chân thành này.
Hứa Sí hiếm khi rút lui, anh nụ cười hờ hững rồi nhẹ giọng đáp: "Ừ, tớ biết rồi."
Thấy Hứa Sí không nói nữa, cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, chủ nhiệm Giáo vụ thở phào nhẹ nhõm, xua tay đuổi họ như khách: “Được rồi, được rồi, lần này chúng tôi sẽ xử lý thích hợp, cảm ơn bạn học Ôn Du đã cung cấp thêm thông tin cho chúng tôi. Nếu không còn gì nữa các em về đi.”
"Cảm ơn cô!" Ôn Du híp mắt cười ngọt ngào, còn không quên quay người chào tạm biệt giáo viên môn Toán: "Thưa thầy, tối mai em sẽ quay lại nhờ thầy chỉ bài, thầy vất vả rồi!"
Vẻ mặt Trần Nhiên tràn đầy hóng chuyện: "Không vất vả, không vất vả, đây là việc thầy nên làm!"
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, vẻ mặt chủ nhiệm Giáo vụ phức tạp lẩm bẩm: "Hai đứa này…"
Trong văn phòng, các giáo viên ngầm hiểu cười với nhau, tràn ngập không khí vui vẻ: "Tôi thấy thật thú vị."
“Tôi cũng chỉ ngồi tại bàn chấm bài như mọi khi mà không ngờ lại ăn phải thức ăn cho chó của học sinh.”
"Nhìn thì giống đang tranh luận nhưng thực chất là tán tỉnh lẫn nhau, giới trẻ bây giờ biết cách chơi thật.”
“Hứa Sí lại có thể ngoan ngoãn như vậy, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Chủ nhiệm Giáo vụ ho khan một tiếng: "Yên lặng, yên lặng, đây còn là dáng vẻ của một giáo viên sao?"
Chỉ có trên mặt giáo viên môn Toán Trần Nhiên hiện lên vẻ đau lòng: "Không được, tôi không đồng ý, Ôn Du là học sinh muốn cống hiến thời gian cấp 3 của mình cho việc học Toán!"
Nói đến Hứa Sí và Ôn Du, hai người cùng rời khỏi văn phòng, Hứa Sí còn chưa kịp nói cảm ơn thì cô nhóc bên cạnh như nhìn thấu được tâm tư của anh, cô trả lời trước: "Không cần cảm ơn."
Khi cô nói chuyện vẫn mang theo ý cười, đôi mắt như lưỡi liềm tràn ngập niềm hạnh phúc không chút hạt bụi, dưới ánh đèn dây tóc trong hành lang, nó giống như chứa đầy ngôi sao trắng tinh.
Hứa Sí cười nói: "Sao trước đây tớ không phát hiện cậu rất có tài ăn nói như vậy nhỉ?"
“Cậu cũng không kém cạnh mà, bạn học Hứa Sí.” Cô nhìn hoàng hôn xa xa đã bị lặn mất, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay tại sao cậu lại đánh nhau?”
"Còn không phải là vì..." Lời vừa định thốt ra đã bị anh ép trở về trong cổ họng, Hứa Sí giả vờ thản nhiên đáp: "Nhìn cậu ta không vừa mắt."
Anh không muốn cho cô biết có người nói những lời khó nghe sau lưng mình, như thế sẽ khiến cô buồn bã.
"Bạo lực thường có thể tránh, lưỡi dao tàn nhẫn, tớ lo lắng cứ như vậy cậu sẽ tự làm mình bị thương.” Cô quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng: “Câu không để ý đến an toàn của bản thân, nhưng ở chỗ tớ không có nhiều băng cá nhân đâu đấy."
Giọng nói của cô cực kỳ mềm mại quanh quẩn bên tai anh, trong ánh chiều tà hư ảo, Hứa Sí nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, dáng vẻ thật nhỏ bé, giống như có thể ôm gọn vào trong lòng anh.
Bỗng nhiên anh muốn ôm cô vào lòng.