Chương 38: (REAL) Cố Giang Hành tỏ tình

Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.

---------------

---------------

Bác sĩ trong trường hỗ trợ băng bó lại miệng vết thương, nói lần này không có ảnh hưởng gì đến xương cốt, dưỡng khoảng một tuần là có thể khôi phục như cũ.

Quý Xán vừa mệt lại đau, vừa mới bôi thuốc xong liền nằm trên giường ngủ luôn.

Một lúc sau, lớp trưởng cùng mấy bạn học theo lại đây.

Chu Duệ Sâm gân cổ kêu lên: "Xán ca, anh thế nào rồi? Có muốn đi bệnh viện không?"

Lý Nặc mang theo khuôn mặt đen xì trực tiếp xông tới, bị Cố Giang Hành đứng ở đầu giường ngăn cản.

Khương Duyên chuyển trường đi rồi cũng tới đây.

"Suỵt" Cố Giang Hành đặt ngón trỏ trên môi, hạ giọng nói: "Cậu ấy ngủ rồi, có gì ra ngoài rồi nói."

"Không có việc gì chứ?" Lớp trưởng không yên tâm lắm nhìn thoáng qua, lại hỏi: "Buổi tối lớp chúng ta liên hoan, Xán ca đến được không?"

"Chưa chắc", Cố Giang Hành đóng cửa lại: "Chờ cậu ấy tỉnh tôi sẽ hỏi."

Nhất Trung là trường học có lịch sử hàng trăm năm, phòng y tế là một tòa nhà nhỏ gồm hai tầng, xung quanh trồng rất nhiều cây tùng lâu năm.

Cố Giang Hành cùng bạn học tới thăm Quý Xán đứng ở dưới bóng cây tùng ở tầng hai, cách cửa kính mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh Quý Xán.

Thiếu niên yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường, cả người được chăn mềm bao lấy, gương mặt tái nhợt gần như hòa thành một thể với khăn trải giường.

"Đại ca nhỏ ghê?" Chu Duệ Sâm dán mặt lên cửa kính nhìn vào trong, có chút ngạc nhiên: "Mặt đại ca còn bé hơn tay tao ấy nhỉ?"

Lý Nặc lắc đầu: "Anh ấy cao 1 mét 8, chỉ là khung xương hơi nhỏ mà thôi."

"Cố thần, anh thấy thế nào?" Chu Duệ Sâm thần kinh thô quay lại hỏi Cố Giang Hành: "Vừa nãy anh ôm người qua đây? Xán ca có phải rất nhỏ không thế?"

Quả thật là rất nhỏ.

Cố Giang Hành nhớ lại xúc cảm ôm Quý Xán vừa rồi, người rất nhẹ, chỉ cần một tay là có thể ôm trọn vòng eo nhỏ.

Anh không trả lời, chỉ nheo mắt lại nhìn Chu Duệ Sâm, thờ ơ hỏi: "Môn thi của cậu sắp bắt đầu rồi phải không?"

"A! Mẹ nó! Ông đây chút nữa quên mất!" Chu Duệ Sâm vỗ vào trán, vội nói: "Tao đi thi ném tạ trước! Chút nữa lại qua thăm Xán ca!"

Lời còn chưa nói xong, người đã bịch bịch chạy xuống tầng.

Lớp trưởng đã đạt được mục đích đến thăm, cũng phất tay đi theo: "Vậy chúng tôi cũng đi trước đây."

Khương Duyên cách cửa kính liếc mắt nhìn Quý Xán một cái, ngay sau đó trầm mặc đi theo lớp trưởng.

Trên hành lang chỉ còn lại Cố Giang Hành cùng Lý Nặc, người sau đứng ở cửa trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Tôi trông Xán ca."

Cố Giang Hành nâng nâng mi: "Cậu hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay rồi à?"

Lý Nặc chần chờ một lát, kiên trì nói: "Buổi tối tôi làm là được."

Cố Giang Hành: "Buổi tối còn phải liên hoan, hay là cậu không muốn ăn tối với Quý Xán?"

"......"

Lý Nặc chần chờ hẳn lên, vấn đề này quả thật khó mà chọn được.

"Dù sao cậu trông Quý Xán, hiện tại cậu ấy ngủ rồi cũng không biết", Cố Giang Hành vỗ bả vai Lý Nặc, biểu tình ôn hòa: "Để tôi trông là được, cậu đi làm bài đi."

Cuối cùng Lý Nặc vẫn phải lưu luyến rời khỏi, phòng y tế lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

Phía xa có tiếng người đang ồn ào vui đùa, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quý Xán.

Hàng mi Cố Giang Hành hơi rũ xuống, nhìn Quý Xán đang yên tĩnh nằm trên giường. Một lát sau, anh đột nhiên cong lưng, duỗi tay qua sờ tóc Quý Xán.

Ngón tay thon dài trắng trẻo của nam sinh xuyên qua làn tóc đen mềm mại, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng quấn quýt ái muội.

......

Quý Xán dường như thật lâu đã không ngủ say như vậy.

Lần nữa tỉnh lại, trong phòng y tế chỉ còn một mảnh yên tĩnh, cậu thậm chí còn nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Đang là chạng vạng, từng mảng lớn hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên mặt đất, đem toàn bộ phòng đều nhuộm thành màu vàng ấm.

Cố Giang Hành đang ghé vào mép giường cậu, lông mi tựa như bàn chải nhỏ rũ xuống tạo thành mảng bóng râm phía trước, hình như là ngủ rồi.

Quý Xán hơi khát nước, cầm lấy cốc dùng một lần trên bàn uống nước, sau đó cậu nhìn thấy gói tăm bông để trên bàn.

Cậu rút ra một cái, đang định khều vào lông mi của Cố Giang Hành, đột nhiền bị người nọ bắt được tay.

Lông mi Cố Giang Hành nhúc nhích, chậm rãi ngồi dậy nhìn cậu: "Cậu định làm gì?"

"Không, không có gì." Quý Xán đem tăm bông giấu xuống dưới chăn, đánh trống lảng: "Anh ngồi đây lâu chưa?"

"Không bao lâu", Cố Giang Hành nói, kéo tay Quý Xán đặt trên mắt mình: "Muốn sờ cứ sờ, sờ bao lâu cũng được."

Quý Xán: "......"

Quý Xán xấu hổ rụt tay lại, nghĩ nghĩ, lại duỗi tay qua sờ một chút.

Lông mi dày rậm cọ qua lòng bàn tay, mang đến một trận tê ngứa nhè nhẹ, Quý Xán yên lặng thu hồi tay về, vành tai ửng đỏ.

Cố Giang Hành một lần nữa lại đưa cốc qua, hỏi: "Giờ thấy thế nào?"

Quý Xán cầm lấy cốc uống một miếng nước nhỏ, lắc lắc đầu: "Cơ bản không đau nữa."

Cố Giang Hành: "Vừa rồi Khương Duyên cũng tới thăm cậu."

"Ai?"

"Khương Duyên."

Quý Xán có chút ngoài ý muốn: "Không phải cậu ta chuyển trường rồi sao? Sao lại tới?"

"Khả năng là nhân tiện qua đây làm nốt thủ tục gì đó", Cố Giang Hành nhận lấy cốc không Quý Xán để trên bàn, hỏi: "Uống nữa không?"

Quý Xán lắc đầu.

Cậu cho rằng Cố Giang Hành sẽ lập tức đem cái cốc ném vào thùng rác, không nghĩ rằng đối phương lại cầm đi đến trước mặt máy lọc nước, dùng cốc cậu vừa uống qua để uống nước.

"Anh....anh sao lại......" Quý Xán có chút xoắn xuýt, cau mày hỏi: "Cốc đó tôi uống rồi mà."

"Không hỏng cũng không bẩn", Cố Giang Hành vừa rời môi từ miệng cốc, không chút để ý nói: "Tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm."

Quý Xán ngẩn người, trong lúc nhất thời lại không tìm ra được lời nào để phản bác.

Ngay sau đó, Cố Giang Hành nói về chuyện cha mẹ Khương Duyên, nói đây là một trường hợp cực kỳ nên cảnh giác.

Quý Xán có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Giang Hành một cái.

Ở trong trí nhớ của cậu, Cố Giang Hành không phải là một người thích buôn chuyện về người khác. Lúc trước chuyện này ầm lên, cậu cũng không nghe thấy đối phương bình luận gì, thế nhưng giờ lại chủ động nhắc tới là có ý gì?

Quý Xán ừ một tiếng: "Nếu lúc đấy bình tĩnh nói chuyện với nhau, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy."

"Bọn họ hiểu lầm không chỉ đem theo ân oán xa cách nhau mười mấy năm, mà còn để lại bóng ma cho đời sau nữa." Cố Giang Hành gật đầu: "Chuyện này cho chúng ta biết một đạo lý, nếu thích ai nhất định phải nói, nếu không nói thì đối phương không biết được."

Quý Xán không rõ, tại sao đề tài lại bẻ sang hướng khác rồi? Nhưng không định đánh gãy mặt mũi Cố Giang Hành, đành gật đầu phụ họa.

Sau đó hai người đều trầm mặc.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã xuống núi, bóng tối dần dần buông xuống, khiến trong nhà nhiễm một màu xám xanh nhợt nhạt. Nhìn sườn mặt Cố Giang Hành, gương mặt anh càng thêm thâm thúy.

Trầm mặc trong chốc lát, Cố Giang Hành đột nhiên hỏi: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"

Quý Xán nghĩ nghĩ, nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến phòng y tế."

Cố Giang Hành không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Vì thế Quý Xán lại nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn ở đây chăm sóc cho tôi."

Cố Giang Hành không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng, bộ dáng cả người đều không có hứng thú.

Quý Xán:?

Quý Xán không biết tại sao Cố Giang Hành lại đột nhiên tức giận, nhưng cậu không cảm thấy vấn đề là do mình, vì thế lấy điện thoại ra đọc tin tức.

Chuyện cậu bị thương buổi chiều gần như cả lớp đều đã biết, điện thoại đầy các tin nhắn hỏi thăm, Quý Xán chọn mấy tin nhắn lại, sau đó làm mới trang.

Vừa cập nhật lại liền thấy Cố Giang Hành đăng hai bức ảnh, một ảnh là tờ giấy ghi hàm số (x^2+y^2-1) ^3=x^2y^3, nhìn kỹ sẽ thấy đây là nét chữ của cậu, còn một ảnh là chụp một trái tim vẽ trên giấy hơi nhăn dúm.

Không có thêm chữ gì cả.

Quý Xán ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Cố Giang Hành đang ngồi ở ghế trên chơi điện thoại. Ngón tay anh vừa dài lại trắng, tư thế ngồi tùy ý kia, tùy tùy tiện tiện chụp một kiểu đăng lên kiểu gì cũng sẽ thành người nổi tiếng trên mạng.

Cố Giang Hành vừa đăng bài, Quý Xán ngừng không đến mười giây, lại thấy một loạt bình luận xông ra.

【 WTF? Cố thần show ân ái? 】

【 Cái phương trình này tui biết, mấy ngày hôm trước vừa nhìn qua!】

【 Không nghĩ tới Cố thần cũng theo trào lưu? ha ha ha ha ha ha ha ha không hiểu sao cảm thấy có chút ngốc ngốc đáng yêu! 】

Cố Giang Hành cau mày, nhắn lại: 【 Trào lưu gì?】

【 Anh không biết à? Mấy ngày hôm trước trên tường thông tin của trường có vẽ hàm số bày tỏ tình yêu đó? Mới hot không lâu!】

Cố Giang Hành:?

Bày tỏ trên tường?

Cố Giang Hành không biết những chuyện linh tinh đó, mày mò nửa ngày mới biết đây là một hoạt động công khai trên qq, có rất nhiều học sinh chụp lại đăng lên.

Nhiều nhất chính là gặp được người nào đó xinh đẹp, muốn xin cách liên hệ với đối phương.

Cũng có không ít thông tin tìm đồ vật thất lạc rồi nhắn tìm người đến lấy đồ bị rơi.

Cố Giang Hành kéo dần xuống dưới, rốt cuộc cũng tới tin tức mấy ngày trước.

Giống hệt với phương trình Quý Xán viết cho anh, còn tag một tài khoản khác vào. Nhìn thấy tài khoản, là Hà Kính Phong viết làm quà sinh nhật tặng bạn gái.

Cố Giang Hành nắm chặt điện thoại, rõ ràng đó là Quý Xán viết đưa cho anh mà!

Sao Hà Kính Phong lại dám!!

Cố Giang Hành vừa thẹn vừa giận, định xóa ảnh nhưng lại tiếc, cuối cùng đành yên lặng đem ảnh chụp chuyển về chế độ chỉ mình thấy.

Quý Xán ngồi trên giường, nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Giang Hành thay đổi liên tục, từ mong chờ nhảy nhót đến xấu hổ, cuối cùng mày cau lại ẩn ẩn có chút tức giận.

"Tâm tình anh không tốt à?"" Quý Xán hỏi thử.

Cố Giang Hành đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình hệt như một con cún bự đang chịu ủy khuất.

Anh vừa giận vừa ủy khuất đưa điện thoại qua, nói: "Cái này rõ ràng cậu viết cho tôi mà! Sao Hà Kính Phong lại dám cầm đi thổ lộ chứ?"

Quý Xán: ".................."

Giờ cậu có nên nói cho Cố Giang Hành cái phương trình kia vốn dĩ là cậu viết giúp Hà Kính Phong không?

Nhưng nhìn biểu tình Cố Giang Hành thế này, nếu cậu nói trực tiếp không biết đối phương có bật khóc luôn không nhỉ?

Hơn nữa lúc trước cậu đã giải thích rõ ràng rồi mà, đã bảo không phải viết cho đối phương rồi, nhưng căn bản Cố Giang Hành lại không nghe.

Quý Xán nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Công thức kia vốn dĩ không phải do tôi phát minh ra, người khác dùng cũng là điều bình thường."

Cố Giang Hành không nói lời nào, cứ như vậy rũ mắt nhìn cậu, vẻ mặt "Tui bị tổn thương sâu sắc".

Gương mặt anh đẹp, làm vẻ mặt này cũng không có vẻ không được tự nhiên, ngược lại có một loại đáng yêu tương phản, làm người nhịn không được mà mềm lòng.

Quý Xán lại nói thêm rất nhiều lời để an ủi, vẫn không dỗ Cố Giang Hành được.

Nhìn vẻ mặt buồn bực Cố Giang Hành, Quý Xán cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Em, sao em lại ngốc như thế chứ!" Cố Giang Hành đợi đến nửa ngày vẫn chưa nghe được nội dung mình muốn, có chút nóng nảy: "Đã bảo nếu thích phải nói ra rồi còn gì, em cứ che che giấu giấu như vậy,không nói đến trọng điểm thì có đến 800 năm nữa cũng sao mà theo đuổi anh được!"

Quý Xán:?

Chờ chút, ai bảo tôi thích anh???

Quý Xán: "Tôi không thích......"

Cố Giang Hành: "Thật là, rõ ràng là em theo đuổi anh, vì cái gì lại muốn anh phải tỏ tình trước chứ?!"

Hai giọng nói đồng loạt vang lên.

Một mờ mịt, một nóng nảy.

Nghe rõ ràng câu sau của Cố Giang Hành, Quý Xán không khỏi sửng sốt một chút.

Cố Giang Hành có biết mình đang nói gì không thế?

Cố Giang Hành tựa hồ như ghét bỏ cực kỳ, anh hít sâu một hơi, ngữ khí vừa oán trách lại thẹn thùng: "Tuy lúc trước anh từng nói trên thế giới này không có ai xứng đôi với anh, nhưng nhìn thấy em vì thích anh mà cố gắng như vậy, anh cũng không phải không thể thử yêu đương với em mà."