Chương 16: Hạng nhất hạng nhì khối đều ở lớp chúng ta

Edit + Beta: Tiểu Sư Muội.

Trong tiệm bánh kem, Đàm Hoa Trạch cầm nĩa nhỏ, không ngừng đâm chọc lên chiếc bánh kem trắng trắng mềm mềm. Vẻ mặt ôn hòa khiêm tốn trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là biểu tình cực kỳ vặn vẹo.

Quý Xán được lắm, lúc trước đến miệng cũng không cho hắn hôn, hiện tại đã cùng người khác ở chung, nói không chừng đã sớm bị Cố Giang Hành ăn vào bụng rồi.

Nhìn biểu tình lạnh như băng của cậu hiện tại, không chừng thời điểm bị người khác dâʍ ɭσạи dưới thân lại trở nên mềm mềm mại mại.....

Nĩa cùng đồ sứ cọ xát phát ra một tiếng chói tai, bánh kem trên khay đồ ăn đã bị chọc cho nát bét.

Đàm Hoa Trạch hung tợn ném nĩa xuống đi đến quầy thu ngân, lạnh lùng nói: "Tính tiền."

Nhân viên cửa hàng khϊếp sợ, không thể không căng da đầu nhắc nhở: "Trước......Tiên sinh, vị mặc áo sơ mi trắng lúc nãy đã thanh toán rồi."

Dây đàn trong đầu Đàm Hoa Trạch phịch một tiếng đứt đoạn.

Con mẹ nó Cố Giang Hành, đến cả việc trả tiền cũng phải tranh với hắn!

Trầm mặc một lúc, Đàm Hoa Trạch đột nhiên điên lên rồi nhấc tay ném cái bánh kem để trên quầy thu ngân.

Chiếc bánh kem yếu ớt tinh xảo bị quăng ngã trên mặt đất thành một đống bùn, lúc này hắn mới hài lòng, nâng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm thu ngân viên, hô hấp thô nặng hỏi: "Hiện tại tôi có thể thanh toán được chưa?"

Theo lệ cũ của Nhất Trung thứ hai thứ ba tổ chức thi, thứ sáu ra thành tích.

Quy trình kỳ thi tháng giống với thi đại học, thông tin của thí sinh được phong kín, đều là dựa theo số lượng chữ bên ngoài, cuối cùng là trình tự kiểm tra đánh giá.

Buổi sáng thứ hai, Quý Xán vừa đến phòng học, liền nghe thấy Chu Duệ Sâm đang thần thần bí bí nói với cậu: "Đại ca, lúc vào thi nhớ mang điện thoại, lớp thực nghiệm làm xong sẽ truyền đáp áp cho chúng ta."

Quý Xán có chút ngoài ý muốn: "Truyền đáp án?"

Chu Duệ Sâm lại hiểu nhầm ý của cậu, vội vàng giải thích: "Tuy rằng đáp án truyền đến không nhất định là chính xác hoàn toàn, nhưng trường học ra đề càng ngày càng biếи ŧɦái, lần trước em dùng phần mềm để tìm đề cũng không có."

Nghe đến đó, Quý Xán không khỏi nhăn lại mi: "Cậu muốn gian lận?"

Lý Nặc vừa vào nhóm chat nhỏ, nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, móc di động ra thoát nhanh khỏi nhóm.

Đến đây, Chu Duệ Sâm cũng đã nhận ra bầu không khí không thích hợp, vội vàng nói: "Ngày thường thì không cần, dù sao em cũng đều là hạng chót, còn không bằng nhân cơ hội này ngủ nhiều thêm một chút. Nhưng anh lần này không phải tuyên bố phải thi cho tốt sao? Em...."

Nam sinh mập mạp trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em không muốn thấy thứ hạng của anh quá thấp."

Quý Xán: "......"

Hóa ra là suy nghĩ cho cậu.

Cậu có chút bực bội nhưng rồi lại hơi mềm lòng, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không cần đâu."

Chu Duệ Sâm cho rằng Quý Xán ngại hắn sử dụng thủ đoạn không sạch sẽ, lập tức bổ sung một câu: "Đại ca anh yên tâm, lần này em không bắt nạt người khác. Là một lần em giúp bạn ấy thoát khỏi bị lưu manh bám theo nên mới đáp ứng đến kỳ thi tháng cho em chép đáp án."

"...... Không cần", Quý Xán có chút đau đầu: "Cậu dùng hay không tôi mặc kệ, tóm lại tôi sẽ không gian lận."

"A."

Chu Duệ Sâm ngơ ngác trở lại chỗ ngồi, nhìn về cửa sổ phía trước rồi lại nhìn bóng lưng thẳng tắp phía sau của thiếu niên, đột nhiên cảm thấy mất mát.

"Này, lão Lý". Hắn đè thấp âm thanh, đẩy đẩy Lý Nặc bên cạnh.

Lý Nặc đang ôn tập, bị đánh gãy nên không vui, ác thanh ác khí nói: "Làm gì?"

Chu Duệ Sâm có chút ủy khuất: "Mày không thấy à, đại ca gần đây càng ngày càng ít qua lại với chúng ta?"

Lý Nặc trong chớp mắt không khỏi trầm mặc.

"Hơn nữa sau khi anh ấy chuyển nhà, cũng không đi học cùng chúng ta nữa." Chu Duệ Sâm không phải là một người tinh tế, nhưng hắn cảm giác được có cái gì đó đang dần mất đi, hắn nhìn sườn mặt Quý Xán, lẩm bẩm nói: "Tổng cảm thấy anh ấy càng ngày xa cách với chúng ta."

Lý Nặc trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói một câu: "Mày sẽ không đuổi theo sao?"

"Đuổi theo?" Chu Duệ Sâm có chút mê man: "Đuổi theo cái gì?"

"Đừng làm phiền", Lý Nặc xoay người, sắc mặt âm trầm: "Ông đây muốn học tập."

Lý Nặc xoa xoa đôi mắt khô khốc, mở sách giáo khoa ngữ văn cùng 《 trần tình biểu 》 mắt to trừng mắt nhỏ.

Giằng co hồi lâu, hắn đột nhiên trầm mặt xuống, một chút lại một chút chọc vào cái tên Lý Mật, hung tợn nói: "Tuy rằng tôi không biết vì sao ông muốn viết cái loại sách này, nhưng ông mau làm tôi hiểu được nhanh lên! Tôi cảnh cáo ông, ông mà còn khiến tôi khó hiểu, tôi liền xé sách!"

Chu Duệ Sâm: "......"

Lần đầu tiên hắn thấy có người không hiểu bài liền đi uy hϊếp tác giả.

Lý Nặc điên điên khùng khùng một lúc, cũng không còn tậm trạng học tập, tối qua còn chơi trò chơi đến khuya, hắn quyết định nằm ra bàn tranh thủ ngủ bù.

Ví trị chỗ ngồi sẽ dựa vào thành tích kỳ thi trước, Cố Giang Hành đứng nhất, Quý Xán đứng chót.

Phòng thi này toàn học sinh lười học, hay lêu lổng, không ít học sinh lớp 20 ở chỗ này. Hạng 250 sùng bái hạng 280 học tập thật lợi hại (*), trước khi vào thi 10 phút vẫn hi hi ha ha, không có chút cảm giác khẩn trương nào cả.

(*)Bản bên wikidich nguyên gốc là vậy. Mình cảm thấy nó cứ thế nào ấy nhưng vẫn để nguyên.

8:50 sáng, giáo viên môn văn Lý Phi Dũng mang theo đề thi được niêm phong kín đi đến trên bục giảng.

Tầm mắt ông đảo qua mọi người bên dưới, bình tĩnh nói: "Điện thoại di động, tài liệu thu nhỏ, bình nước có chữ viết bên trên, tất cả mang nộp phía trước cho tôi."

Trong phòng lớn như vậy, học sinh ai ngủ thì ngủ, nghịch bút chuyển bút, cũng không có ai phản ứng lại với ông.

Lý Phi Dũng đã sớm quen với trường hợp như thế, lạnh mặt phát bài thi, sau đó mang ghế đến cuối phòng học ngồi xuống.

Kỳ thi này cũng không có nhiều người gian lận, đều là hạng sau một nghìn, cũng không có ai chân chính để ý tới thành tích.

Qua nửa thời gian thi, cơ bản đều viết xong, không viết tiếp cũng không sao, không ít người bắt đầu trộm nhìn Quý Xán. Cái loại khẩn trương cùng thần sắc chuyên chú này so với lúc chính mình làm bài thi còn khẩn trương hơn.

"Không được nói chuyện, không được châu đầu ghé tai." Lý Phi Dũng lên tiếng cảnh cáo đám học sinh đang lộn xộn: "Đều ở phòng thi cuối (*), sao chép cũng vô dụng, nói không chừng các em còn chép sai đáp án. Coi như hiện tại chép được, đến khi thi đại học còn có thể chép được à?"

(*) Do được xếp theo thành tích kỳ trước nên phòng thi cuối toàn học sinh yếu kém.

Lý Nặc ngồi cạnh Quý Xán, tuy rằng thầy giám thị vẫn cấm không được ngó lung tung, nhưng hắn vẫn nhịn không nổi muốn nhìn trộm Quý Xán.

Trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng, luôn suy nghĩ đến việc lúc trước Chu Duệ Sâm nói với hắn.

Ở phương diện nào đó hắn muốn Quý Xán thi tốt nhiều hơn so với bất cứ kẻ nào, hung hăng vả mặt những kẻ đã khinh thường người của hắn. Nhưng ở một phương diện khác, hắn lại nhỏ nhen hy vọng Quý Xán vẫn giữ trình độ giống hắn.

Hắn nghĩ vẫn sẽ luôn đứng ở phía sau người nọ, hắn có thể cùng đánh nhau cùng trốn học cùng chơi trò chơi đều được, chính là học tập.....

Việc này thật sự quá con mẹ nó khó làm, Lý Nặc lại cảm thấy đau đầu, buổi sáng hôm nay hắn chỉ ngồi mắng Lý Mật nên cũng không nhớ kỹ nội dung.

Các bạn học xem Quý Xán, thầy giám thị cũng chú ý cậu.

Rốt cuộc phần thời gian còn lại mọi người đều không viết, còn có không ít người nộp bài trước, chỉ có một mình Quý Xán vẫn đang ngồi múa bút thành văn.

Làm mọi người rất tò mò đến tột cùng đáp án của cậu thế nào.

Lý Phi Dũng chắp tay sau lưng đi tới, nhưng mà vừa nhìn thấy chữ Quý Xán viết như quỷ vẽ bùa, ông chỉ cảm thận không thể thở nổi.

Thật sự quá cẩu thả.

Lý Phi Dũng thu hồi tầm mắt, hy vọng chính mình sẽ không phải chấm đến bài này.

Đáng tiếc không ai nói cho ông biết không phải điều này cứ muốn là được.

Tối thứ ba, Lý Phi Dũng mở ra một xấp bài thi do trưởng môn văn phân cho, đập ngay vào mặt là bài thi có chữ viết vô cùng xấu của Quý Xán.

Lý Phi Dũng: "......"

Hiện tại là 10 giờ tối, Lý Phi Dũng xoa xoa đôi mắt có chút khô khốc, thái độ đã chuyển sang chút có lệ.

Sau đó ông phát hiện bài thi này làm rất tốt, đọc phần lý giải không tìm ra một điểm để trừ, có thể so với đáp án tiêu chuẩn, chữ viết tuy xấu nhưng phần quan điểm nghị luận rất độc đáo, luận cứ đầy đủ, luận chứng chặt chẽ cẩn thận, trình độ lão luyện hoàn toàn không giống như một học sinh trung học có thể viết được.

Cuối cùng sau khi chấm điểm, môn văn của Quý Xán thế nhưng được 135 điểm!

Sao có thể? Phòng thi cuối vẫn còn có người có trình độ như thế này? Không phải không cẩn thận kẹp nhầm bài thi của lớp thực nghiệm bên trong chứ?

Lý Phi Dũng thật sự quá tò mò, trộm xé mở phần thông tin thí sinh được phong kín để chứng thực. Phần họ tên thí sinh viết hai rồng bay phượng múa Quý Xán, sau đó toàn bộ tổ ngữ văn liền chấn động.

Buổi sáng thứ tư, giáo viên môn toán chấm được một bài đạt điểm tối đa.

Buổi tối thứ tư, giáo viên môn tiếng Anh chấm được một bài đạt điểm tối đa.

Buổi sáng thứ năm, giáo viên toán lý hóa cũng chấm được một bài đạt tổng điểm tối đa.

(*) Chấm điểm ở phòng thi cuối.

Tổng thành tích cuối cùng, toàn bộ giáo viên khối 11 đều trầm mặc.

Quý Xán tổng điểm được 735, xếp hạng nhì toàn khối, cao hơn hạng ba 19 điểm, kém Cố Giang Hành 10 điểm.

Hiệu trưởng cùng giáo viên các môn tranh luận hết một tiết, để kiểm tra tính chân thực của thành tích này.

Sau khi phúc tra hết thảy đều bình thường, thầy giám thị không phát hiện ra bất cứ hành vi gian lận nào, cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận ——

Điểm thành tích này là hàng thật giá thật, danh xứng với thực.

Ngoại trừ Cố Giang Hành, Nhất Trung lại có thêm một học sinh ưu tú!

Càng quan trọng là, kinh phí cấp cho trường học lại có thể được tăng rồi!

Giáo viên ầm ĩ một trận lớn như vây, không có khả năng giấu được học sinh. Đã sớm có người tin tức linh thông nghe được tiếng gió, bắt đầu tìm hiểu thành tích thi tháng của Quý Xán.

Bản thân Quý Xán vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không đến xem bảng công bố thành tích lúc chạng vạng, rời đi mua bún ốc.

Sách cũng giống như bún ốc, đều là vũ khí sinh hóa.

Vốn dĩ cậu cũng không phô trương như vậy, chủ yếu là vì trời mưa nên nếu mua cơm hộp thì sẽ bị chậm mất nửa tiếng.

Quý Xán bước lên điểm chờ để lấy đồ ăn, định ăn ở ngoài hành lang xong mới đi vào, không ngờ vừa mới lên cầu thang đã bị Vương Anh Hạo gọi lại: "Sao còn ở bên ngoài đi dạo!"

Tuy rằng là mắng cậu, nhưng trên mặt chủ nhiệm lại không thấy biểu tình tức giận ngược lại còn mang theo vui sướиɠ, không ngừng thúc giục: "Mau vào đi, thầy có chuyện quan trọng muốn thông báo."

Quý Xán đành phải mang theo vào phòng học, dù sao họp lớp cũng không có chuyện gì quan trọng, vừa lúc ăn một bữa.

Không ngờ cậu vừa mới mở hộp bún đóng gói, liền nghe Vương Anh Hạo nói: "Các bạn học, kỳ thi tháng lần này có thành tích mới."

Nghe thấy câu nói này, cơ hồ tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người Quý Xán.

Quý Xán cầm quyển sách che trước mặt, khó khăn lắm mới che khuất cái hộp, nhưng lại không ngăn được mùi vị rất khó nói của măng chua bay ra.

Trong mắt có còn kỷ luật nội quy của trường học hay không, lớp đang mở họp mà lại ngồi ăn cơm chiều!

Vương Anh Hạo theo bản năng muốn mắng chửi người, nhưng ông đang rất cao hứng, nên chỉ nhíu mày, coi như không nhìn thấy màn chướng mắt này.

"Lớp chúng ta lần này đạt được thành tích trước nay chưa từng có", Vương Anh Hạo hít vào một hơi, đột nhiên giơ hai tay lên cao hô một tiếng: "Hạng nhất, hạng nhì đều ở lớp chúng ta!!"

Các bạn học đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phát ra tiếng gào như muốn thổi bay cả nóc nhà.

"Fuck? Thật hay giả?"

"Ông đây không phải đang nằm mơ chứ?"

Vương Anh Hạo cũng thẫn thờ rất lâu mới tiếp thu được sự thật này, thấy các bạn học không thể tin được, liền cười nói một lần: "Là thật, không lừa các em."

Tiếng hoan hô tức khắc trở nên lớn hơn nữa, từ lớp học coi như đội sổ nháy mắt liền tràn đầy ánh sáng:

"A a a a a a!!"

"Chúng ta chưa từng có đợt thi nào tốt như vậy!"

"Cúng bái học thần! Cảm tạ học thần giúp chúng ta được nở mày nở mặt!!"

Tiếng hoan hô vừa vặn che đậy âm thanh Quý Xán đang ăn phát ra, cậu tiếp tục trốn phía sau sách ăn thêm vài miếng.

"Hai vị bạn học này bằng vào biểu hiện vô cùng xuất sắc của mình, kéo điểm trung bình của lớp chúng ta lên ước chừng 12 điểm!" Hai mắt Vương Anh Hạo sáng lên, trên mặt không giấu được vẻ vui sướиɠ: "Đối với thành tích này, chúng ta cần thiết phải khích lệ một bạn học có tiến bộ thật lớn này——"

Vương Anh Hạo cố ý tạm dừng một chút, tầm mắt dừng ở trên người đang dựa vào cửa sổ bên cạnh hành lang.

Các bạn học nhất thời cùng chung chí hướng, tâm ý tương thông, đồng thanh hô to:

"Quý Xán!"

"Quý Xán!!"

"Quý Xán!!!"

Lúc này đều toàn là tạp âm.

Chủ nhiệm khối vừa vặn đi tuần ngang qua, cơ hồ bị tiếng hoan hô đinh tai nhức óc này khiên cho màng tai phát đau.

Nếu như theo lệ cũ, ông sẽ gõ cửa để người bên trong nhỏ giọng đi. Nhưng lúc này, ông mới nhớ tới chuyện vui của lớp 20, cũng nhịn không được mà nở nụ cười, cho phép bọn họ phóng túng một lần.

Bên trong phòng học, từng đôi mắt chứa đầy mong chờ đều dừng trên người Quý Xán, nhưng mà chờ mãi đều không thấy gì.

Khóe môi Cố Giang Hành khẽ cười, vỗ vỗ cánh tay Quý Xán: "Gọi cậu đó, hạng nhì."

Quý Xán thật vất vả mới nuốt bún xuống, đến lúc ngẩng đầu khóe miệng còn chưa kịp lau khô nước canh.

Một màn này khiến cả lớp đều cười vang.

Vương Anh Hạo không thể nhịn được nữa: "Ai cho các em ở trong lớp đi bậy!"

Tiếng cười của các bạn học trở nên lớn hơn nữa, Cố Giang Hành cũng bị chọc cười, chống cằm nhìn Quý Xán, trong mắt đào hoa chứa toàn ý cười.

Quý Xán: "......"

Bún ốc nháy mắt liền không ngon nữa.

Câu giơ tay lên, nghiêm trang nói: "Thưa thầy, là em ăn bún ốc."

"Thầy đương nhiên biết em đang ăn bún ốc", Vương Anh Hạo hừ một tiếng, cười đến rất là đắc ý: "Nhưng nếu thầy trực tiếp hỏi em là có hay không đang ở trong phòng học như vậy, em sẽ nói có sao?"

Quý Xán: "......"

Bạn học cả lớp: "......"

"Được rồi, mau thu dọn hộp đồ ăn đi." Tâm trạng Vương Anh Hạo rất tốt, không so đo nhiều với cậu: "Hôm nay chuyện cũ thầy sẽ bỏ qua, nhưng về sau em không được tái phạm. Hiện tại thầy muốn nói cho em một tin tốt——"

Vương Anh Hạo cố ý tạm dừng ở chỗ này trong chốc lát, chờ mọi người đều tập trung sự chú ý ở cậu, lúc này mới nâng cao giọng nói: "Quý Xán, chúc mừng em, em được 735 điểm, trở thành hạng nhì của khối!"

Quý Xán động tác cứng lại, cả bún cả sách đều không vào đầu.

"Khoan đã, em chỉ được hạng nhì?"