Bạch Ngọc nhắm mắt, bàn tay đặt trên má Nhϊếp Lăng Vũ rơi xuống.
Nhϊếp Lăng Vũ đông cứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Không, Bạch Ngọc, đừng! Mở mắt nhìn anh đi! Chúng ta chưa kết hôn, chưa ở bên nhau mà!"
Nước mắt anh tuôn rơi, đôi mắt đỏ hoe.
Nhϊếp Lăng Vũ nắm lấy bàn tay Bạch Ngọc, đặt lên má mình.
Nước mắt nhỏ xuống mặt Bạch Ngọc, trộn với máu trên cổ tay cậu, làm dơ bẩn khuôn mặt thanh tú.
Nhϊếp Lăng Vũ hoảng loạn.
Vì biết Bạch Ngọc rất sợ bẩn, mỗi ngày rửa mặt cả chục lần, Nhϊếp Lăng Vũ liên tục lau mặt Bạch Ngọc, nhưng vẫn không sạch.
Người thường ôm anh than thở "Đừng bôi kem lên mặt em, bẩn lắm" giờ đây không thể nói câu đó nữa.
Nhϊếp Lăng Vũ nức nở, tim như bị dao cứa.
Trái tim anh ngàn vết thương, máu chảy ra không ngừng.
Đau đớn khôn xiết!
Nhϊếp Lăng Vũ biết viên đạn ban nãy nhắm vào anh, nhưng Bạch Ngọc đã chắn cho anh.
Dù anh nghi ngờ cậu, chửi mắng cậu, đuổi cậu đi, nhưng Bạch Ngọc vẫn hy sinh bản thân cứu anh trong lúc nguy hiểm nhất.
Bằng cách đánh đổi sinh mệnh, cậu bảo vệ anh.
Nhưng anh đã làm gì?
Không tin tưởng cậu, nghi ngờ cậu, mắng cậu...
Đẩy cậu vào chỗ nguy hiểm như thế.
"Bạch Ngọc..."
"Bạch Ngọc à, em ơi…"
Nhϊếp Lăng Vũ ôm chặt thi thể Bạch Ngọc, khóc nức nở.
Tình yêu đời anh.
Đã ra đi như thế...
Nhưng ngay lúc đó, tiếng cười điên cuồng của Bạch Lâm vang lên.
"Ha ha ha ha ha, Bạch Ngọc đã chết, anh ta chết rồi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Sắc mặt Nhϊếp Lăng Vũ chuyển sang u ám tận cùng, đôi mắt đen nhánh đầy sát khí.
Toàn thân anh toát lên khí thế nguy hiểm.
Nhϊếp Lăng Vũ giơ cao khẩu súng, liên tiếp bắn vào người Bạch Lâm.
"Tao bảo em ấy không chết! Em ấy sẽ không chết!"
Mặc dù bắn nhiều phát, Nhϊếp Lăng Vũ không hề bắn trúng chỗ hiểm của Bạch Lâm.
Bạch Lâm quằn quại đau đớn dưới đất, gào thét thảm thiết.
Đôi mắt Nhϊếp Lăng Vũ lạnh lẽo tàn nhẫn, tay vẫn tiếp tục bóp cò.
Một luồng bóng đen bốc lên từ đầu anh.
Nếu Tiểu Mê Muội còn ở đây, hẳn sẽ kinh ngạc trước giá trị hắc hóa tăng vọt lên như thế.
Nhϊếp Lăng Vũ lạnh lùng nhìn đám người run rẩy trên đất, ra lệnh cho thuộc hạ:
"Gϊếŧ sạch bọn chúng, để chúng đi theo Bạch Ngọc xuống âm phủ!"
Nhϊếp Lăng Vũ ôm thi thể Bạch Ngọc, từng bước một bước đi, không ai biết giá trị hắc hóa của anh sau khi vượt 100 điểm, vẫn tiếp tục tăng không ngừng.
100, 200, 300...
Đất dưới chân anh bắt đầu nứt vỡ, tòa nhà chọc trời sụp đổ chớp nhoáng, cả thế giới bắt đầu sụp đổ.
Nhưng Nhϊếp Lăng Vũ vẫn bình thản nhìn người trong tay, ánh mắt lạnh giá dần thoáng chút ấm áp.
"Tiểu Ngọc, dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm ra em, sẽ không để em rời xa anh nữa!"
-
[Chúc mừng ký hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Hệ thống cửa hàng đã mở, ký chủ có thể dùng điểm để mua đồ.]
Bạch Ngọc gật đầu với con hồ ly trước mặt, đó chính là hình dạng thật của Tiểu Mê Muội.
Dù trải qua thế giới vừa rồi, trong lòng Bạch Ngọc vẫn buồn, nhưng cậu không để lộ ra ngoài.
Mà hỏi rất nghiêm túc:
"Bây giờ ta có bao nhiêu điểm?"
[Ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hiện có 10.000 điểm thưởng.]
"Nhiều thế à. Vậy mua đồ tăng cường thể chất cần bao nhiêu điểm?"
Chắc vì cơ thể yếu ớt ở thế giới trước khiến Bạch Ngọc ám ảnh, nên phản ứng đầu tiên của cậu là hỏi xem có đồ tăng cường sức khỏe không, phòng khi lại rơi vào hoàn cảnh tương tự.
[Đồ đó à, để tôi xem... chỉ cần 100.000.000 điểm thôi!]
Bạch Ngọc:"......."
Cậu tưởng 10.000 điểm là nhiều lắm rồi, ai ngờ chẳng là cái đinh gì!
Có phải nhầm không?
"Vậy ta có thể mua gì?"
[Ký chủ có thể mua được đồ giải trừ áp lực, chỉ cần 10.000 điểm thôi.]
Bạch Ngọc không hiểu giải trừ áp lực là gì?
Nhưng với sự giới thiệu mạnh mẽ của Tiểu Mê Muội, cậu vẫn mua, dù sao trước khi đến thế giới kế tiếp thì không thể mua đồ trong cửa hàng được.
[Ký chủ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ thế giới kế tiếp nhé.]
"Được rồi, bắt đầu đi."
-
Đầu Bạch Ngọc choáng váng một lúc, khi mở mắt ra, điều đầu tiên cậu thấy là đèn chùm pha lê trên trần.
Gió mát nhẹ từ cửa sổ thổi vào, làm đèn chùm lắc lư.
Lúc này cậu đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Luồng gió mát làm tan biến cơn buồn ngủ của cậu.
Bạch Ngọc định ngồi dậy thì kinh ngạc phát hiện hai tay bị trói chặt vào đầu giường bằng dây thừng, thậm chí cả chân cũng bị trói.
Toàn thân không thể cử động.
Bạch Ngọc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía gương.
Trong gương, cơ thể cậu trắng nõn không tì vết, sạch sẽ như viên ngọc, lấp lánh long lanh.
Xương quai xanh quyến rũ, eo thon gọn.
Hai đường nhọn trên bụng rất gợi cảm, chỉ nhìn cũng khiến người ta mất kiềm chế.
Tuy nhiên, đó không phải vấn đề chính!
Vấn đề là cậu hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mảnh vải che thân, thậm chí cả qυầи ɭóŧ cũng không.
Hừm...
Thế giới này kí©h thí©ɧ ngay từ đầu thế cơ à?