Chương 13: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (13)

Bạch Ngọc che lại hoa cúc nhỏ của mình, nơi đó đau đến muốn chết, cả người đều kêu răng rắc.

Có điều, cậu đã hy sinh nhiều như vậy, lúc này chắc là vai ác đại nhân cũng hài lòng rồi nhỉ.

Vẻ mặt Bạch Ngọc hồi hộp chờ Tiểu Mê Muội thông báo giá trị hảo cảm tăng lên.

Nhưng mà mãi không thấy có.

Bạch Ngọc ngu người, sao lại thế này?

“Tiểu Mê Muội, độ hảo cảm của ta có tăng lên không? Sao còn chưa thấy thông báo?”

Bạch Ngọc nôn nóng.

Lúc này cậu đã bị Nhϊếp Lăng Vũ ăn sạch sẽ, lực eo của người quả thật như gắn môtơ, cậu sắp tan thành từng mảnh luôn rồi.

Cho nên, nói không chừng bây giờ có thể thật sự hoàn thành nhiệm vụ!

Bạch Ngọc nghĩ vô cùng đẹp.

Chắc chắn Tiểu Mê Muội đang chơi cù nhây, muốn cậu chờ đợi trong hồi hộp.

Nhưng……

Vẻ mặt Tiểu Mê Muội tràn đầy xấu hổ nhìn Bạch Ngọc, trong lòng cũng là một mảnh không đành lòng.

[Ký chủ, thật ra…. độ hảo cảm không có…… Tăng lên ạ…… ]

“Mi, mi nói cái gì? Sao có thể?”

Nếu không phải không thể để lộ trước mặt Nhϊếp Lăng Vũ, chắc chắn Bạch Ngọc sẽ tru lên như heo bị chọc tiết.

“Có phải hệ thống nhà mi dính bug rồi không?”

[Là sự thật thưa ký chủ. Bởi vì trước đó bị trừ nhiều quá, cho nên lần này tuy rằng tăng lên 30 điểm, nhưng là…… Hiện tại độ hảo cảm không những không tăng cao mà thậm chí chỉ còn lại có mỗi 50 điểm……]

Tiểu Mê Muội nói càng lúc càng nhỏ, bởi vì nó cảm nhận được Bạch Ngọc đã tức sắp phun máu.

[Nhưng mà, ký chủ, cũng không đến nỗi bết bát như vậy, ít ra cũng thu được chút lợi ích…… mà?]

Nghe Tiểu Mê Muội nói thế, Bạch Ngọc mới hơi xuôi xuôi, nó nói là cũng nhận được lợi ích, nói không chừng là phần thưởng ẩn nào đó.

Bạch Ngọc vội vàng hỏi:

“Lợi ích gì?”

[Ít nhất là, cậu cũng sướиɠ mà, phải không?]

“... Cút!”

……

Bạch Ngọc đầy mặt ai oán nhìn Nhϊếp Lăng Vũ, sự khó chịu trong ánh mắt đã muốn tràn ra ngoài.

Cậu thật là thảm mà!

Trời ạ, hoa cúc nhỏ của cậu đều sắp biến thành hoa hướng dương, cuối cùng độ cảm độ còn không cao bằng ban đầu!

Vai ác đại nhân có cần nhỏ mọn như vậy hay không?

Cậu rất tức giận đó nhá!

Giờ phút này, Nhϊếp Lăng Vũ đang mỉm cười nhìn Bạch Ngọc, tư vị của người trước mắt này còn ngon hơn so với tưởng tượng của anh, chỉ cần chạm vào một chút là sẽ bị nghiện, hoàn toàn dừng không lại được.

Nhϊếp Lăng Vũ nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, đôi mắt vô thức híp lại. Rất muốn nhốt cậu lại, sau đó dùng xích sắt khóa ở trên giường mình, chỉ cho một mình mình thấy.

Đang chìm trong suy nghĩ đen tối, điện thoại di động của Nhϊếp Lăng Vũ bất chợt vang lên, chiều nay anh có một bữa tiệc xã giao, đã sắp bắt đầu rồi, giờ còn không đi sẽ không kịp nữa.

Nhϊếp Lăng Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc Bạch Ngọc, giải thích với cậu:

“Tiểu Ngọc, giờ anh phải đi gặp khách hàng, anh sẽ cử người đến đón em về nhà.”

Không ngờ Bạch Ngọc lại trưng ra vẻ mặt ai oán nhìn anh, phụng phịu nói:

“Anh không yêu em!”

Nghe được chữ yêu từ miệng Bạch Ngọc, trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ cứ như được mở khoá.

“Sao lại nói vậy?”

Bạch Ngọc hung hăng trừng anh một cái.

Yêu cái rắm! Yêu mà độ hảo cảm không tăng, mà lại còn rớt! Đây là tình yêu ma quỷ gì!

Huhu, cậu sắp khóc tiếng Mán luôn rồi.

Vẻ mặt Bạch Ngọc rưng rưng nhìn anh.

“Ăn sạch sẽ xong rồi bỏ của chạy lấy người, lại còn muốn đi gặp người khác! Anh hoàn toàn không yêu em!”

Nhϊếp Lăng Vũ vô cùng ngạc nhiên, bé con của anh không muốn anh đi gặp người khác, đây là đang ghen sao?

Trái tim dường như là bị lông chim phất qua, niềm vui hân hoan vô thức lấp đầy cõi lòng anh.

[Wao, ký chủ. Độ hảo cảm đang tăng nè.]

Tiểu Mê Muội cảm thấy không thể tưởng tượng được.

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +10]

[Uầy, một lần có thể tăng nhiều như vậy luôn, lúc trước ký chủ trầy trật mãi mới kiếm được 30 điểm, hiện giờ chỉ nói một câu vậy mà tăng tận 10 điểm. Ký chủ cậu lợi hại quá!]

Nhưng mà Bạch Ngọc hoàn toàn không vui.

“Sớm biết rằng nói mấy câu qua loa là có thể được nhiều giá trị hảo cảm như vậy, ta còn cố gắng như thế làm gì? Ta sắp vỡ thành từng mảnh luôn rồi!”

Bạch Ngọc khóc chít chít, Tiểu Mê Muội tận tình an ủi cậu.

[Ký chủ, chúng ta không lỗ, ít nhất là sướиɠ thật sướиɠ rồi mà!]

Bạch Ngọc tức xì khói.

“Mi cút xéo cho ta!”