Nhϊếp Lăng Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Ngọc đã ôm lấy cổ anh, đôi môi ngọt ngào mềm mại không hề báo trước áp vào môi anh.
Anh vốn là muốn đưa cậu đi bệnh viện, lại bị cậu thừa lúc anh mất cảnh giác cưỡng hôn.
Một mùi hương sữa thoang thoảng tỏa ra từ người trước mặt, quyến rũ và mị hoặc chết người.
Đó là nụ hôn anh không thể cưỡng lại.
Nhϊếp Lăng Vũ hoàn toàn không khống chế được chính mình, anh dùng tay kéo đầu Bạch Ngọc, dùng sức hôn sâu hơn.
Bạch Ngọc vốn là tình yêu trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ.
Trước kia, Nhϊếp Lăng trước kia yêu Bạch Ngọc nhưng không có được, hiện tại là yêu nhưng lại không thể buông tay.
Giờ phút này, anh cảm nhận được thân thể mềm mại của người trong ngực, vị ngọt ngào cùng hơi thở mơ hồ giữa môi và răng.
Không nhịn nổi nữa.
"Tiểu Ngọc."
Giọng của Nhϊếp Lăng Vũ đã khàn khàn đến cực điểm:
"Ngoan một chút, anh đưa em đi bệnh viện."
“Lăng Vũ, em không muốn đến bệnh viện.”
Bạch Ngọc bất an cau mày, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, trong con ngươi màu hổ phách đã có vết nước loang lổ.
"Em cảm thấy khó chịu quá, anh đến cứu em, được không?"
Nghe được lời nói của Bạch Ngọc, Nhϊếp Lăng Vũ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "bùm" thật lớn.
Hầu như không thể nghĩ được gì cả.
Nếu lúc này anh từ chối, liệu anh có còn là đàn ông không?
Hai người trong nháy mắt hòa quyện vào nhau như sấm sét trên trời và lửa từ dưới đất.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa phòng khách sạn đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Bạch Lâm.
"Anh ơi, anh ổn chứ?"
Trong lòng Bạch Ngọc tràn đầy hận ý, người qua đường Ất chết tiệt này lại muốn hủy hoại việc tốt của mình!
Cậu đã dung túng việc cậu ta cố gắng làm hại mình một hoặc hai lần, nhưng lần này cậu ta đáng chết!
Tiểu Mê Muội kinh hãi nhìn Bạch Ngọc.
[Này, tại sao nhân vật phản diện không hắc hóa, nhưng ký chủ lại sắp hắc hóa rồi!]
"Tiểu Mê Muội, chặn tiếng nó lại cho ta, chặn, chặn, chặn!"
Bạch Ngọc hét lên.
[Được rồi, ký chủ, đợi một chút.]
Khoảng hai giây sau, tên qua đường Ất khó ưa đó mới có thể tắt tiếng.
Lúc này Bạch Ngọc mới cảm thấy yên tâm.
Cũng may là Mị xuân đã thẩm thấu đến mỗi một tấc da thịt trên người cậu, phàm là đã chạm vào thì không ai có thể cầm giữ được.
Nếu không vai ác đại nhân chắc chắn lại bị cái tên người qua đường Ất đáng ghét kia gọi đi.
Bạch Ngọc nhẹ nhàng thở dài.
May mắn cậu thông minh!
Cho nên vì trả thù cái tên qua đường Ất, Bạch Ngọc ra sức kêu da^ʍ.
Tiểu Mê Muội che chắn, là che chắn tiếng nói của Bạch Lâm, bọn họ không được tiếng của cậu ta, nhưng cậu ta lại vẫn nghe được tiếng của Bạch Ngọc.
Trên mặt Bạch Ngọc lộ ra một nụ cười ranh ma.
Giờ phút này cậu cố ý kêu lớn tiếng như vậy, cũng không biết Bạch Lâm đứng ngoài cửa phòng nghe được, tim có rỉ máu hay không?
Nhưng mà Bạch Ngọc lại xem nhẹ một việc, tiếng kêu dâʍ đãиɠ của cậu không chỉ khiến Bạch Lâm tức chết, mà đồng thời còn làm người nào đó vô cùng phấn khởi!
Một giờ sau.
Bạch Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn vai ác đại nhân nhà mình, không khoa học tẹo nào, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cậu!
Không phả vai ác đại nhân không được sao?
Nhưng mà!
Cái tên hung tàn làm cậu đến sắp toi nửa cái mạng này rốt cuộc là ai?
Ban đầu cậu cố ý kêu, về sau thì khỏi cần, cổ họng của cậu đã khản đặc luôn rồi.
Cuối cùng thì Bạch Ngọc đã hiểu vì sao lúc trước Nhϊếp Lăng Vũ sẽ sợ cậu không chịu được.
Mẹ nhà anh, hung tàn như vậy ai mà chịu cho nổi!!!
Tiểu Mê Muội đầy mặt vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn cậu, trong giọng nói tràn ngập đắc ý.
[Tôi đã nói rồi mà, vai ác đại nhân chắc chắn không thể nào không được. Người ta chính là vai ác đại nhân, là sự tồn tại trâu bò nhất ở thế giới này!]
Bạch Ngọc cạn lời nằm bẹp dí nghe Tiểu Mê Muội nói mát, thật sự rất muốn quất chết nó.