Nghĩ đến nhiệm vụ, sắc mặt Du Văn sắc tức khắc hơi sầu, “Dạ …”
Lâm Ngọc khó có lúc thắng nên nhìn xem Du Văn đi với vẻ hơi đáng tiếc. Cậu muốn đánh với Du Văn một lần nữa.
Nhưng Lâm Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, bây giờ người xung quanh đều đang nhìn mình bằng một ánh mắt vô cùng nồng cháy, thái độ với cậu cũng khác trước.
Một binh sĩ đi ra, chủ động hỏi cậu: “Tôi có thể đánh với cậu không?”
Yến Tử Hàn - đứng bên cạnh Lâm Ngọc, lập tức nhìn thoáng qua binh lính vừa chủ động lên tiếng này. Người này mày rậm mắt to, khi cười lộ ra một hàm răng trắng, đang nhìn Lâm Ngọc muốn lấy lòng.
Lâm Ngọc cười, vừa định đồng ý thì Yến Tử Hàn chẳng nghĩ ngợi gì liền không cho, “Không được.”
Lâm Ngọc: “…?”
Yến Tử Hàn bị Lâm Ngọc nhìn thì mới thấy phản ứng của mình hơi quá, hắn nhấp miệng, đảo mắt qua, chọn một người thân mình toàn là lông và đặc biệt là không giống người.
“Không thì … em đánh với người này đi.”
Lâm Ngọc: “…”
Binh sĩ lông khắp người: “…???” QAQ
Lâm Ngọc biết lu dấm của Yến Tử Hàn lại đổ rồi, bèn hơi bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Không sao, tôi không đánh đâu.”
Binh lính đó run run rồi lập tức lui xuống.
Mọi người vốn cho rằng Lâm Ngọc là một bình hoa, nhưng từ trận chiến vừa rồi bọn họ đều biết thực lực tinh thần lực của Lâm Ngọc ghê gớm thế nào.
Mà kinh hơn nữa là chiêu thức của Lâm Ngọc toàn do đích thân Yến Tử Hàn dạy, cơ hội huấn luyện như thế đúng là chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.
Dưới tình huống bình thường thì ai có thể được đích thân Nguyên soái bồi luyện chứ. Nhưng Lâm Ngọc thì trông rất dễ bắt chuyện, vì vậy binh lính kia mới đánh bạo tự tiến cử.
Nhưng vào lúc này, ai cũng thấy Nguyên soái đang không vui. Mọi người lúc bấy giờ mới ý thức được Lâm Ngọc tương đương với vợ của Nguyên soái, thế là cả bọn không dám ho he gì nữa.
Nguyên soái chiếm hữu quá mạnh.
Yến Tử Hàn cụp mắt, hắn hình như hơi ảo não, nửa ngày sau mới nắm tay Lâm Ngọc, “Chút nữa ta luyện với em, ta dẫn em đi làm nhập học nhé?”
“Được.”
Tuy rằng tất cả mọi thứ trên tinh cầu này đều là thuộc về Yến Tử Hàn, nhưng muốn nhập học thì vẫn phải làm một số việc.
Yến Tử Hàn dẫn Lâm Ngọc đi thi viết trước, sau đó mới đi kiểm tra tinh thần lực.
Lúc Lâm Ngọc vào trường thi thì tâm trạng vẫn còn rất kích động, khi ra ngoài thì vẫn còn hơi thấp thỏm.
“Rất nhiều chữ em không …”
Yến Tử Hàn nhéo tay cậu, “Em mới học chữ bao lâu chứ. Không sao, sẽ kịp thôi.”
Yến Tử Hàn thật sự cảm thấy Lâm Ngọc có tiềm lực. Khoa học kỹ thuật cơ giáp rất phức tạp, rất nhiều người tiếp thu giáo dục Tinh Tế lúc thi còn không đậu. Lâm Ngọc mấy tháng gần đây mới bắt đầu tự học, cậu hiểu đề thi đã là giỏi lắm rồi.
Trường quân đội chủ tinh ở trên tinh cầu, khi giáo viên trường quân đội nhận được bài thi của Lâm Ngọc thì Yến Tử Hàn sẽ kết nối video với bọn họ.
Lâm Ngọc nghĩ đến bài thi mà mình làm thì muốn che mặt, tâm trạng cứ thấp thỏm mãi, cậu có cảm giác mãnh liệt rằng mình đang đi cửa sau.
Đương nhiên giáo viên trong trường cũng nghĩ như vậy.
Thành tích thi viết vừa ra, bọn họ nhìn bài của Lâm Ngọc thì đều cảm thấy không coi nổi, quá yếu. Bọn họ cũng không biết người mà Nguyên soái mang về tại sao lại có hứng thú với cơ giáp, nhưng giờ bọn họ đều cảm thấy dạy Lâm Ngọc tuyệt đối không nên, tư chất quá kém.
Tư chất kém như vậy còn một hai phải vào quân giáo, nhất định tính cách cũng không tốt! Nhưng người này lại được Nguyên soái yêu chiều. Hôm nay nói không thì sợ là bị Nguyên soái trách tội.
Đúng là tai bay vạ gió.
Ba giáo viên tụ lại với nhau, mặt họ đều mờ mịt. Nhưng khi kết nối vừa mở ra bọn họ đều giấu tâm sự hết vào lòng.
Ngẩng đầu lên nhìn màn ảnh, Yến Tử Hàn đang ngồi ở ghế trên, mà bên cạnh Nguyên soái quả nhiên là một người đàn ông xinh đẹp.
Ôi chao, lam nhan họa thủy.
Yến Tử Hàn liếc bọn họ một cái, “Các thầy đây tự giới thiệu chút đi.”
Các giáo viên này đều có tiếng trong lĩnh vực cơ giáp, bình thường đều là người khác nghĩ mọi cách muốn đi theo bọn họ học tập, giờ trước mặt Nguyên soái bọn họ lại như trái cây rau dưa trôi nổi trên thị trường, còn phải bày dáng cho Lâm Ngọc chọn nữa chứ.
Dù thở ngắn than dài trong lòng, mặt ngoài họ cũng chỉ đành tự giới thiệu, hoàn toàn không dám biểu hiện việc mình không muốn. Đương nhiên bọn họ không dám chọc Nguyên soái giận.
Chờ nhóm ba thầy giới thiệu xong, Yến Tử Hàn quả nhiên quay qua hỏi Lâm Ngọc: “Em muốn học với ai?”
Lâm Ngọc nhìn thoáng qua bài thi của mình đang đặt trước mặt giáo viên, cảm thấy xấu hổ hết sức, “Thầy nào chịu nhận tôi, tôi cũng …”
Bầu không khí trở nên quái dị và im lặng, nhóm ba thầy nhìn Nguyên soái không có phản ứng gì, Hiệu trưởng Lưu nói trước tiên: “Ngài Lâm được Nguyên soái đề cử thì đương nhiên chúng tôi đều rất đồng ý.”
“Nhưng nếu ngài Lâm muốn học thì cần một người có năng lực nhất đến dạy. Chỗ chúng tôi ... có thầy Chu là thâm niên lâu nhất!”
Râu trắng của thầy Chu run run, “Khụ khụ, tuổi tôi lớn rồi, người cũng rất cổ hủ, học sinh đều cảm thấy tôi dạy quá chán! À … đúng rồi, Tiểu Triệu được học sinh hoan nghênh nhất!”
Thầy Triệu - ba mươi tuổi, nụ cười thầy hơi cứng lại, “Thầy đề cao tôi quá rồi. Được hoan nghênh không thể cho rằng tôi dạy tốt được, tôi còn kém Hiệu trưởng Lưu ấy chứ …”
Hiệu trưởng Lưu run run, “Không không …”
Hiệu trưởng Lưu còn chưa nói xong, máy móc liền hộc ra bản kết quả thí nghiệm tinh thần lực của Lâm Ngọc.
Nhóm ba thầy cúi đầu nhìn, cả ba đều mong rằng tinh thần lực của cậu ta quá thấp dẫn tới không học cơ giáp được.
Ai ngờ giấy trắng mực đen viết chình ình rằng, kết quả thí nghiệm: Cấp bậc tinh thần lực: cấp S. Tiềm lực: cấp 10.
Mắt của nhóm ba thầy trợn tròn, chúng như dính lên mặt giấy.
Cấp S vốn được gọi chung cho những người trên cấp A, tiềm lực cấp 10 nói lên rằng tinh thần lực người này đã vượt qua cả giới hạn phân chia hiện tại.
Trách không được máy móc vận chuyển lâu như vậy mới phun ra kết quả, thì ra không phải tinh thần lực của Lâm Ngọc quá kém, mà là quá mạnh.
Đây là một tư chất tuyệt vời cực khó gặp?!
Xem ra bọn họ hoàn toàn đã hiểu lầm rồi. Rõ ràng Nguyên soái tự mình đưa người mới cho bọn họ! Chỉ có ngu mới không nhận!
Hiệu trưởng Lưu đổi lời, “Thầy nói rất đúng, việc dạy dỗ ngài Lâm là đạo nghĩa không thể chối từ, tôi nguyện dốc hết toàn lực, dốc túi hỗ trợ!”
Thầy Chu thổi bay râu, “Chính thầy nói muốn học thì phải có người thâm niên nhất tới dạy. Vẫn là tôi hợp nhất, tôi có 40 năm kinh nghiệm dạy học …”
Thầy Triệu cướp lời: “Xin lỗi cho tôi nói thẳng, bởi vậy những thứ ngài dạy đều đã hết thời cả rồi. Thật ra tôi và ngài Lâm còn khá hợp ấy chứ.”
Nhóm ba thầy càng nói càng kích động, cuối cùng còn mang theo cameras đi quân doanh cho Lâm Ngọc xem cơ giáp. Hận không thể giới thiệu cho Lâm Ngọc xem phương hướng nghiên cứu của bọn họ.
Hiện tại mấy cơ giáp này đang hình dạng phi thuyền, nhưng khi vào vũ trụ thì có thể biến thành dạng tác chiến các thiết kế rất tinh diệu và phức tạp.
Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc vẫn luôn nghe rất nghiêm túc.
Thầy Triệu vừa hay lại nói: “Tôi vẫn luôn có ý làm giảm gánh nặng của cơ giáp lên cơ thể, đề cao tính an toàn …”
Lâm Ngọc rõ ràng càng cảm thấy hứng thú, “Thế à?”
“Đúng đúng, bởi vì tố chất cơ thể của chủng tộc tôi không đặc biệt tốt, nhưng lại có năng lực trời cho ở tinh thần lực, nếu có thể giảm mức yêu cầu của cơ giáp với cơ thể xuống, tôi tin rằng có thể cho các binh sĩ khác một cơ hội …”
Yến Tử Hàn nhìn sườn mặt chăm chú của Lâm Ngọc, rồi lại nhìn thoáng qua thầy Triệu có thể coi là trẻ tuổi đẹp trai kia, nghe bọn họ bàn luận, ngón tay bắt đầu gõ lên mang mối lo âu. Mắt thấy hai người càng lúc càng nói nhiều thì Yến Tử Hàn đột nhiên dùng đốt ngón tay xoáy vào bàn.
Lâm Ngọc: “?”
Yến Tử Hàn nói với màn hình nói, “Hôm nay như vậy thôi. Nếu các thầy đều đồng ý để cho em ấy một danh ngạch chiêu sinh thì trước ghi thông tin em ấy lại đã.”
Nhóm ba thầy không ý kiến gì, liên tục nói dạ.
Sau khi đóng video, Lâm Ngọc vẫn nhìn Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Sao vậy?
Yến Tử Hàn chú ý tới ánh mắt cậu, mới ngước mắt nhìn Lâm Ngọc, “Đói à?”
Lâm Ngọc suy nghĩ rồi gật đầu. “Ừ.”
“Vậy ăn cơm trước.” Yến Tử Hàn dừng một chút mới giải thích: “Trước đó em còn phải học chương trình cơ sở một thời gian nữa, khi học xong rồi … chọn người dạy lên cũng không muộn.”
“Được.” Lâm Ngọc cười gật đầu.
Lâm Ngọc cảm thấy hôm nay Yến Tử Hàn đối xử với mình rất tốt, làm cậu cảm thấy hơi vui, nhưng hình như Yến Tử Hàn có tâm sự, làm cậu có điều nghi hoặc.
Hai người rất nhanh sau đã về căn phòng trên tầng cao nhất của Yến Tử Hàn.
Sau khi có được tờ thực đơn của Liên Bang Lâm Ngọc có thể ăn được rất nhiều món hôm đó mình đã ăn. Những món này rất hợp khẩu vị cậu.
Yến Tử Hàn đặt đồ ăn trước mặt Lâm Ngọc, còn để cả bộ đồ ăn cho cậu, nhưng khi chờ Lâm Ngọc ăn được một nửa rồi hắn bỗng đứng dậy vào buồng trong.
Lâm Ngọc cũng không để ý vẫn tiếp tục ăn.
Lúc sắp ăn xong, Lâm Ngọc vừa ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tử Hàn vừa mới tắm xong đi ra.
Tóc hắn hãy còn đang nhỏ nước, từng giọt nước chảy xuôi xuống chỗ da thẫm màu hơn, rồi theo đó chảy xuống loan cả thân hình cao dài của Yến Tử Hàn.
Lâm Ngọc theo bản năng liền nhìn chằm chằm.
Sao lại tắm bây giờ? Hơn nữa chỉ quấn mỗi cái khăn tắm rồi đi ra.
Yến Tử Hàn nhìn cậu, cụp mắt xuống rồi đi về phía Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc: ?
Thân hình thon dài đứng yên trước mặt cậu, tông giọng từ tính hỏi rằng, “Ăn no chưa?”
“Rồi.”
Điều Lâm Ngọc không nghĩ tới chính là ngay sau đó Yến Tử Hàn liền gỡ khăn tắm ra.
Khăn tắm rơi xuống đất, cái muỗng trên tay Lâm Ngọc thiếu chút nữa rớt trên bàn.
Lỗ tai Yến Tử Hàn hơi đỏ lên, không nhìn kỹ thì không rõ, trông hắn bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc càng không thể thôi nhìn, cậu nuốt nước miếng, nghĩ Yến Tử Hàn muốn kêu cậu giúp nên mới chậm rãi đứng lên, “Em cũng tắm à?”
Yến Tử Hàn kéo cậu lại, “Khỏi …”
Yến Tử Hàn nói xong liền tiến lên một bước, trực tiếp dựa vào bàn hôn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc nhắm mắt lại, rất nhanh sau đã đảo khách thành chủ, biến đối phương thành món tráng miệng, đang muốn đi xuống thì nghe giọng trầm của Yến Tử Hàn bên tai, “Lần đó làm sướиɠ không?”
Lâm Ngọc ngây người.
Thật ra buổi tối đầu tiên đó cậu sợ chết khϊếp, chẳng còn tâm trạng đâu mà hưởng thụ, nhưng nếu là bình thường thì không cần hỏi cũng biết …
“Sướиɠ …”
Mặt Yến Tử Hàn càng đỏ hơn chút, thấp giọng: “Chúng ta ŧɦασ đi.”
Lâm Ngọc choáng váng hoàn toàn, nửa ngày sau mới ậm ừ: “Em dùng tay giúp anh cũng được rồi …”
Sắc mặt Yến Tử Hàn lập tức trầm xuống, “Có ý gì, em không muốn làm ta?”
Lâm Ngọc không phải không muốn, ngược lại cơ, cậu thường xuyên muốn không được đây này.
Bởi mỗi lần cậu giúp Yến Tử Hàn, phản ứng của Yến Tử Hàn đều rất dữ dội ... Nhưng Lâm Ngọc cảm thấy trạng thái bây giờ của Yến Tử Hàn hoàn toàn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố ảnh hưởng, không phải chính hắn muốn.
Nếu làm với tình huống như vậy, Lâm Ngọc khó tránh khỏi cảm thấy mình giống cháy nhà đi hôi của. Ngay cả khi không làm đến bước cuối cùng, Lâm Ngọc cũng sẽ có gánh nặng tâm lý.
Bởi vì nói thật, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố khi mang thai ảnh hưởng cũng quá mạnh!
Yến Tử Hàn khi bị pheromone mê hoặc cứ như hai người khác nhau. Mắt hắn sẽ biến thành màu vàng kim, nhìn xoáy sâu vào cậu. Hắn sẽ kêu tên cậu theo nhịp đứt quãng, mười ngón đan nhau với cậu, chủ động muốn hôn rồi ôm rồi cắn.
Cánh Yến Tử Hàn sẽ hiện ra, chúng run không ngừng, giống như bị con sóng bất kham chiếm lấy, nhưng lại không như chim chóc vỗ cánh bay đi.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, Lâm Ngọc có khi cảm giác mình nhịn đến hư luôn rồi.
Cậu chỉ có thể đặt sự lực chú ý hoàn toàn lên người Yến Tử Hàn, dùng tay giúp Yến Tử Hàn, tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ đang giúp Yến Tử Hàn giải quyết nhu cầu, mà không phải ở chiếm tiện nghi của hắn …
Vốn dĩ cậu cũng chịu không nổi rồi, ai ngờ hôm nay Yến Tử Hàn vậy mà hỏi cậu.
Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc do dự không nói lời nào thì trực tiếp tức giận, “Em không muốn làm với ta thì muốn làm với ai?”
Lâm Ngọc hoảng sợ, “Không có, không có ai cả.”
Mắt thấy Yến Tử Hàn vẫn không hài lòng, Lâm Ngọc đành phải tiếp tục nói, “Em, em muốn làm với anh … em muốn.”
Yến Tử Hàn nhấp miệng, trực tiếp nắm cổ áo cậu kéo lại gần, “Em cũng chỉ được làm với ta.”
Yến Tử Hàn thật ra rất hút người, Lâm Ngọc vẫn luôn cảm thấy như vậy, hắn mạnh như vậy và nguy hiểm như thế mà. Nhưng đôi khi lại rất thẳng thắn, rồi lại yếu ớt.
Như bây giờ đây, ai có thể nghĩ rằng cái người mạnh đến mức làm người sợ hãi, động một ngón tay là có thể gϊếŧ vô số kẻ. Người như vậy lại mang thai trứng của cậu, còn chủ động ôm cậu vào lòng …
Khi Yến Tử Hàn chủ động gần thêm chút nữa, cơ thể Lâm Ngọc gần như ngay lập tức phản bội sự trăn trở của não bộ nó.
Ai biết chỉ còn một bước nữa thôi Yến Tử Hàn lại vươn tay ra hơi chắn lại, hắn có chút hoảng loạn nói rằng: “Từ từ …”
Nhưng hết thảy đều thuận lợi đến không thể tưởng tượng, Lâm Ngọc cũng không thắng lại kịp đã được tiếp nhận hết.
Nhưng giây tiếp theo cậu lại bị cánh của Yến Tử Hàn đánh vào mặt.
Lâm Ngọc bị đánh đau nên hơi ủy khuất, nhỏ giọng nói: “Anh không cảnh báo trước được à …”
Yến Tử Hàn ghé vào bàn, cả người run rẩy, căn bản nói không nên lời. Chất lỏng đầy trên bàn, chảy xuống theo cạnh.
Khốn kiếp, em cho rằng ta muốn mất mặt thế à? Hắn sắp bắn tới nơi rồi nên mới cản lại!
Yến Tử Hàn cắn răng, mới vừa vứt cơn váng đầu ra sau muốn nói gì đó thì cái bàn lại rung lên.
Hắn nói không nên lời, lập tức lời nói liền biến thành một âm thanh khác, mặt Yến Tử Hàn đều đang nóng cháy cả lên, hắn lập tức cắt chặt môi mình.
Mẹ nó, đó là âm thanh mà hắn phát ra sao?
Yến Tử Hàn hối hận. Con sâu này chính là khắc tinh của mình.
Hắn không nên lấy lòng em, hắn nên dùng gông xiềng trói chặt em lại mới phải!
Giờ tốt rồi, thanh danh cả đời của hắn đã bị huỷ hoại. Nhưng rất nhanh sau Yến Tử Hàn đã chẳng còn nghĩ gì được nữa.
Hắn chỉ cảm thấy Lâm Ngọc rất tốt … hắn rất thích …
____
Editor: cảnh rớt khăn của ngài Yến hot vãi trúa :))