Vọng Ngưng Thanh động sát tâm.
Nàng tu đạo nghìn năm, tập kiếm cả đời, yêu cầu của sư phụ đối với nàng luôn là "mười hai ít", ít nghĩ ít nhớ, ít việc ít lời, cầu mong chỉ là một tâm cảnh trong sáng, ngồi quên vô ngã. Có thể nói, khoảng thời gian trở thành Vương Ngưng này, là những năm tháng hao tổn tâm thần nhất trong ngàn năm thời gian của nàng, có thể nói là thận trọng từng bước, tốn nhiều tâm huyết.
Cũng chính vì vậy, nàng không cho phép, cũng sẽ không để bất kỳ ai phá hủy cục diện nàng bày ra.
Sở Hằng Chi không biết nữ tử xinh đẹp trước mắt đã động sát niệm, đôi mắt như đêm đen của hắn khóa chặt trên người Vọng Ngưng Thanh, giọng điệu nhẹ nhàng trong trẻo: "Hôn lễ của huynh trưởng ta không đi, sau đó cũng luôn tìm không được cơ hội gặp nàng. Người đời đều nói công chúa Dung Hoa là tuyệt sắc hiếm có trên đời, túi da rắn rết, nhưng ta vẫn luôn không tin..."
Lời thổ lộ rời rạc ngây thơ của thiếu niên không lọt vào lòng Vọng Ngưng Thanh, cổ tay nàng giấu trong tay áo rộng xoay chuyển, nắm một chiếc trâm vàng trong lòng bàn tay.
Nàng nhìn về phía thiếu niên, trên gương mặt tái nhợt yếu ớt nở nụ cười dịu dàng, dịu dàng tựa như đám mây trắng trên bầu trời: "Ngươi đã muốn gặp ta, sao không lại gần chút, nhìn cho rõ hơn một chút?"
Linh Miêu đứng bên chân nàng nhìn mà kinh hồn táng đảm: "Tôn thượng! Ngài định làm gì?!"
Sở Hằng Chi là không thể gϊếŧ, trên thực tế, những người có liên quan đến vận mệnh con cưng của trời đều không thể gϊếŧ -- bởi vì hồn phách cô độc sắp tan này của nàng, không có đủ sức mạnh để chống lại trụ cột của thế giới.
Nhưng mà không sao cả, nàng có thể phế bỏ người ta, khiến hắn vĩnh viễn không thể viết chữ, vĩnh viễn không thể nói chuyện, thậm chí có thể khiến hắn trở thành một kẻ ngốc không biết thế sự... Chỉ cần đâm cây trâm vào mấy huyệt vị mà thôi, đây là chuyện rất đơn giản. Vọng Ngưng Thanh sẽ không hạ thủ, nhưng một khi đã hạ thủ, nàng nhất định sẽ nợ nhân quả với Sở Hằng Chi.
Nhân quả vốn là duyên phàm trần, đã là duyên phận, tự nhiên có tốt có xấu, nhưng đối với các tu sĩ tu hành tìm cầu tâm cảnh an lạc không động tình, lương duyên nghiệp duyên đều là thuốc độc, cho nên mới có câu "Trảm tục duyên".
Vọng Ngưng Thanh mơ hồ cảm thấy không ổn, nàng nên nhân tình mà tuyệt tình, mới có thể đạt được đạo hòa hợp, nhưng nàng tĩnh mịch nghìn năm, nhất thời nửa khắc thật sự không thể xoay chuyển được.
Tay Vọng Ngưng Thanh cầm trâm vàng, ánh mắt nàng nhìn Sở Hằng Chi, rất lạnh.
Nhưng nàng lại cười đến nhu tình tận xương, pha lẫn chất độc khiến người ta cam nguyện đi chết, nàng giơ tay về phía thiếu niên, trút hết sự dịu dàng và kiên nhẫn trong cuộc đời mình.
Ai có thể từ chối nụ cười của nàng? Sở Hằng Chi không hay biết, nhưng hắn biết mình không thể.
Thiếu niên gần như mê đắm đưa tay ra, kín đáo mà lại mong đợi dùng đầu ngón tay chạm vào đường vân lòng bàn tay nàng, tựa như đặt lên không phải bàn tay của mình, mà là một trái tim nhảy nhót chân thành.
Nhưng người nâng "trái tim" này lại như con thú dữ đang chờ đợi con mồi bước vào bẫy, lợi khí trong tay nắm chặt như mũi tên trên dây cung đang chực chờ bắn ra.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên đột nhiên nghiêng đầu, cũng cười: "Ta biết tâm nguyện của nàng, sẽ không nói cho người khác đâu."
"..."
"..."
Tí tách --
Trong sự im lặng tử tịch, âm thanh giọt nước tích tụ trên mái hiên vỡ vụn trên mặt đất cũng trở nên rõ ràng có thể nghe thấy.
Linh Miêu hoảng hốt tưởng đó là mồ hôi lạnh của chính mình đang nhỏ xuống đất.
Trâm vàng trong lòng bàn tay vì câu nói này mà không thể đâm ra, Vọng Ngưng Thanh nắm tay thiếu niên, hơi cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo mà lại đầy vẻ thăm dò tuần tra trên mặt thiếu niên.
"Ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nàng đã trải qua những gì, nhưng có lẽ đó cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, nếu không cũng sẽ không khiến nàng bi quan đến mức này." Thiếu niên nắm lấy tay Vọng Ngưng Thanh, nhìn chăm chú vào những đường chỉ tay lộn xộn của nàng, vì vậy không thể nhìn thấy thần sắc khó lường của nàng, "Ta muốn nói công đạo nằm trong lòng người, những gì nàng đã cống hiến cho bách tính Cảnh quốc cũng nên được thế nhân ghi nhớ, nhưng nàng vì ép ông cố rời núi mà có thể vứt bỏ thanh danh của bản thân như giày rách, những hư danh phù hoa trần tục kia chưa chắc đã vào mắt nàng."
"Nếu đây chính là cầu nhân đắc nhân của nàng, vậy ta nguyện giúp nàng."
Thiếu niên nói một cách chân thành tha thiết, ngây thơ mộng mị pha lẫn ba phần cố chấp.
Vọng Ngưng Thanh nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đen nhánh trong suốt của thiếu niên nhìn thấu đáy, như đứa trẻ vô tội phát ra ánh xanh nhạt, còn đẹp hơn cả vì sao nơi chân trời.
Nàng dùng hai ngón tay ấn lên cổ tay thiếu niên, dò mạch đập của hắn, giấu sâu sự lạnh nhạt và âm lãnh trong lòng: "Ngươi biết ta cầu mong điều gì trong lòng?"
Thiếu niên cười tươi: "Ta có lẽ là người hiểu nàng nhất trên đời này."
Nực cười, trên đời này làm gì có người thật sự hiểu nàng? Chẳng qua chỉ là tự cho là có thể hiểu mà thôi.
Tuy buồn cười, nhưng Vọng Ngưng Thanh không bỏ qua tình ý trong mắt thiếu niên, chỉ đơn giản nắm tay nàng, trên mặt thiếu niên đã không thể kiềm chế được đỏ lên - hắn si mê thê tử của huynh trưởng, lại không lấy đó làm xấu hổ, thẳng thắn trắng trợn đến mức khiến Vọng Ngưng Thanh cũng cảm thấy hoang đường.
"Ngươi đã hiểu ta, thì biết ta ghét nhất người khác lừa ta." Vọng Ngưng Thanh nhẹ nhàng nâng cằm thiếu niên, rõ ràng người bị giam trong l*иg là nàng, nhưng tư thái của nàng lại như đang trêu đùa chim trong l*иg, "Người sinh ra ở đời, trong sạch mà đến, tất phải trong sạch mà đi, ta không muốn nợ ai, càng không muốn ai cảm thấy thua thiệt. Ta hưởng vinh hoa phú quý trên vạn người, tự nhiên phải vì trăm họ mưu cầu phúc lợi. Vì thế, ta lợi dụng rất nhiều người, bao gồm cả huynh trưởng của ngươi, bây giờ hắn đạt được mong muốn, ta cầu nhân đắc nhân, từ đây ân oán loại bỏ, không cần thiết phải tàn nhẫn hơn nữa."
Vọng Ngưng Thanh nói một cách ẩn ý, nhưng đang ám chỉ bản thân và Sở Dịch Chi không còn liên quan gì với nhau, nếu thiếu niên thật sự để tâm đến nàng, tự nhiên sẽ không vẽ vời cho thêm chuyện, nói "sự thật" cho Sở Dịch Chi biết.
"Ta hiểu mà." Trên gương mặt tuấn tú tinh xảo của thiếu niên hiện lên vẻ ngượng ngùng, làm mất đi vẻ trang trọng chín chắn của thiếu niên, khiến đôi mày mắt của hắn trong chớp mắt trở nên sinh động, "Ta đều hiểu cả."
Hắn nắm chặt tay Vọng Ngưng Thanh, lời nói quả quyết, như lời hứa: "Nếu đây chính là điều tâm nguyện của nàng, ta tự nhiên sẽ làm theo."
...