Phò mã mua chuộc được thị nữ thân thiết nhất bên cạnh nàng chính là để tìm kiếm ngọc tỷ có thể hiệu lệnh tam quân đã bị trưởng công chúa giấu đi. Vọng Ngưng Thanh đương nhiên sẽ không tùy tiện nói tin tức này cho thị nữ kia biết, dù sao tin tức lộ ra quá mức đơn giản, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi có phải là cạm bẫy hay không. Phò mã là người thông minh, tự tin vào kết quả suy đoán của mình, hắn sẽ không nói cho thị nữ biết mục đích của hắn chính là ngọc tỷ, hắn chỉ hỏi thăm thị nữ về một số chi tiết trong cuộc sống của công chúa Dung Hoa, từ đó tìm ra đáp án của mình.
Ngọc tỷ hình vuông là một khối ngọc bích to bằng cục gạch, có thể chia thành bốn con dấu nhỏ. Một khối ngọc hình vuông lớn như vậy tất nhiên là cồng kềnh, cho dù quan trọng cũng không có khả năng mang theo bên người, bởi vậy nhất định là giấu ở nơi nào đó, chỉ có trưởng công chúa biết.
Vọng Ngưng Thanh lười thừa nước đυ.c thả câu, nàng giấu ngọc tỷ hình vuông trong ngăn bí mật của cái tủ trong bể tắm Bách Nạp.
Nàng không thích có người ở bên cạnh khi tắm rửa thay quần áo, cho nên nói nàng giấu ngọc tỷ ở trong bồn tắm cũng không phải là nói không được.
Sở Dịch Chi thân là phò mã, hắn muốn vào phòng trưởng công chúa, bọn hạ nhân căn bản cũng không dám ngăn cản. Cho dù công chúa Dung Hoa hoang da^ʍ vô đạo thế nào, thì phu thê chính là phu thê, phò mã chính là phò mã, đây là sự thật không ai có thể thay đổi. Huống chi trưởng công chúa tuy rằng làm việc hoang đường nhưng cũng chưa bao giờ để nam sủng leo lên đầu phò mã cả.
Vọng Ngưng Thanh đang luyện kiếm trong đình thì nhận được tin tức, trong lòng chẳng chút gợn sóng, cứ tùy theo Phò mã đi.
Nhưng nàng vô tâm để ý, lại có người vô cùng để ý.
Tụ Hương thân là nam sủng, tự biết địa vị của mình thấp kém, còn lâu mới sánh được với Sở gia Đại công tử, nhưng nam nhi cuối cùng vẫn còn ba phần khí chất, mình cầu mà không được, đối phương lại vứt bỏ như giày cũ, nghĩ như thế nào thì trong lòng cũng đều thấy nghẹn khuất không chịu nổi. Hắn biết trưởng công chúa băng thanh ngọc khiết, nhưng không biết nàng đang thủ thân như ngọc cho ai. Đi theo trưởng công chúa lâu như vậy, nếu nhìn không ra trưởng công chúa âm thầm che chở Phò mã thì thật uổng công cho bản lĩnh lịch luyện bấy lâu nay của hắn rồi.
Con người luôn dễ dàng sinh long đố kỵ.
Tụ Hương là nô tịch, không ôm chí lớn, trong lòng biết cả đời mình không thể nào ngóc đầu lên được, mộng đẹp lớn nhất cũng là tìm được một người chủ tốt. Mà trưởng công chúa không thể nghi ngờ chính là một chủ tử tốt, dù sao nàng cũng chưa từng đánh chửi hắn, không có cái tính háo sắc cổ quái gì, càng không xấu xí khiến hắn lúc nửa đêm nằm mơ tỉnh lại nhìn một cái liền buồn nôn.
Nàng còn dạy hắn tập viết, dạy hắn thi họa, ánh mắt nàng lãnh đạm như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều không có coi thường hắn.
Tụ Hương bạc tình bạc nghĩa, nhưng cũng không phải là người vô tâm, được thần minh trên trời nuông chiều như vậy quen rồi, hắn sao có thể không sinh ra ba phần hy vọng xa vời cùng si tâm?
Tụ Hương ngăn ở trước người phò mã, công tử toàn thân áo trắng lại khó che giấu thái độ phong lưu đối mặt với Phò mã mặc áo bào đỏ tứ phẩm, trăng sáng gió mát, mỗi người đều có phong thái riêng.
Hắn ôm cầm, ra vẻ kinh ngạc nhíu mày, cười khoáng đạt: "Phò mã cũng tới tìm điện hạ à? Vài ngày trước điện hạ tặng cho ta một bản nhạc phổ, bảo ta tấu hát cho nàng nghe, Phò mã có đi cùng không?"
Phò mã cao thượng cao ngạo, ngay cả công chúa kim tôn ngọc quý cũng không để vào mắt huống chi là một tên người hầu?
Trên mặt hắn giống như có vẻ chán ghét, lạnh nhạt nói: "Âm của Trịnh Vệ, không nghe cũng được."
Sở Dịch Chi có dung mạo rất đẹp, khí độ càng thêm bất phàm. Lúc này một thân áo đỏ đứng trên bậc thang, chỉ làm cho người ta cảm thấy mày rậm môi đẹp, tuấn dật như họa. Trên người hắn mang theo vẻ đẹp đau thương buồn bã mà người Cảnh quốc theo đuổi, giống như sớm đã từ bỏ hồng trần, ánh mắt khi nhìn người khác luôn thản nhiên, không hiểu sao lại làm cho Tụ Hương nhớ tới trưởng công chúa có hai khuôn mặt người trước người sau
Đây có thể xem là tướng phu thê không?
Tụ Hương không giận, nhưng lại cụp mắt cười, trong lòng hắn thầm trào phúng, người trước mắt rõ ràng chiếm lấy vị trí quan trọng nhất bên cạnh công chúa, nhưng hắn lại không biết nỗi khổ tâm mà công chúa giấu kín bấy lâu nay.
Hắn có biết công chúa vì quốc gia thiên hạ đã bỏ ra bao nhiêu không? Hắn có biết vì cứu những triều thần kia mà công chúa hy sinh bao nhiêu không? Hắn có biết người bên gối mình đi tới hôm nay đã phải gánh vác bao nhiêu không? Đúng, hắn không biết, hắn đương nhiên không biết người cô đơn lạnh lùng phía chân trời kia vì thế tục mà bước vào vũng lầy, hắn thế mà còn hận trưởng công chúa máu lạnh vô tình, nhưng không biết vì hồng mai tuyết trắng là hắn, trưởng công chúa đã ngăn lại bao nhiêu ám tiễn minh thương.
Tụ Hương rất đố kị.
"Giai điệu càng cao thì càng ít người hát theo, Phò mã hoàn toàn khác với những người thường như chúng ta, tất nhiên là khác biệt."
Tụ Hương không mặn không nhạt đâm một câu, lười biếng nhếch khóe môi đi lướt qua Phò mã.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút kiêu ngạo -- cực kỳ khó hiểu.
Hắn duy nhất biết được, chí khí đột ngột dâng trào kia đều bắt nguồn từ đại công chúa, nói chung là bởi vì hắn phát hiện thế nhân đều chưa từng biết được trân bảo, liền không nhịn được dương dương tự đắc
"Điện hạ." Tụ Hương gảy dây đàn, nhìn công chúa đang lau mũi kiếm, lấy lại tinh thần, giống như tỉnh táo lại nói: "Phò mã hắn tới đây rốt cuộc định làm cái gì?"