Chương 3: Trưởng công chúa hoàng triều 3

Vọng Ngưng Thanh đang chép sách.

Mặc dù bên ngoài là cầu phúc, sau lưng là tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng Hoàng thái hậu còn sống rất tốt, lấy người ta làm bè thì cũng phải đưa ra chút thành ý chứ đúng không.

Vọng Ngưng Thanh chép rất nghiêm túc, một mình ở trong phòng buồn bực ba ngày, đến ngày thứ ba, Linh Miêu đều chịu không nổi nữa, ầm ĩ hô hào như vậy là không đúng.

"Không đúng chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng không đúng!" Một công chúa điêu ngoa tùy hứng bị tống cổ đến nơi này cầu phúc, an phận chép sách là điều không thể nào? Nhất định phải gây chuyện mới được!"

Vọng Ngưng Thanh cảm thấy Linh Miêu nói có đạo lý.

Đều nói trong núi không có thời gian, ở nhân gian đã mấy ngàn năm, người tu đạo dù sao cũng phải chịu đựng được tịch mịch, Vọng Ngưng Thanh cũng không cảm thấy ba ngày này có cái gì khó chịu, nhưng con mèo trắng được Vọng Ngưng Thanh dùng một viên Thiên Đạo thạch giá cao đổi về có chút ngồi không yên. Nó mới vừa mới phá vỏ chưa được mấy ngày, sao có thể còn chưa đại phát thần uy đã bị không có đất dụng võ vứt qua một bên cơ chứ?

"Dựa theo quỹ tích số mệnh mà xem, Cảnh quốc công chúa không có khả năng thành thành thật thật chép sách cầu phúc, ngài nên nghĩ biện pháp đi chọc ghẹo Hoài Thích hòa thượng kia mới đúng." Linh miêu cố gắng giảng đạo lý.

Vọng Ngưng Thanh kiên nhẫn chép xong dòng chữ cuối cùng, mới buông bút xuống, vuốt càm nói: "Được.”

Vọng Ngưng Thanh chuẩn bị đi gây sự, nhưng nàng phát hiện sự tình cũng không dễ dàng như vậy, bởi vì Hoài Thích hòa thượng trốn trong xó ít ra ngoài, hành tung bất định.

Trên thực tế, ngày đó nàng nói xong "Vừa nhìn đã biết là trần duyên chưa hết", Hoài Thích hòa thượng cũng bình tĩnh trả lời một câu "Là bần tăng đạo hạnh không đủ, khiến thí chủ chê cười". Đều nói nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí [1], người da^ʍ nhìn đâu cũng thấy da^ʍ, câu nói kia của Vọng Ngưng Thanh nghe vào tai người có tâm chính là một câu đùa giỡn, những lão hòa thượng kia lại lập tức chuyển đề tài, sợ nàng nói tiếp một câu "Ngươi có duyên với ta", nhưng Hoài Thích hòa thượng không chỉ nghe hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, còn phi thường bình tĩnh thừa nhận.

[1] Người nhân thấy gọi là nhân, người trí thấy gọi là trí

Điều này ngược lại làm cho Vọng Ngưng Thanh nhìn hắn một cái, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ như thế mà thôi.

Vọng Ngưng Thanh nhìn mình trong gương.

Thân phận này của Vương Ngưng là Linh Miêu bịa đặt cho nàng, nhưng tiền nào của nấy, Linh Miêu tạo thành thân thể có ba phần tương tự với bản thể của Vọng Ngưng Thanh, không thẹn với danh tiếng đệ nhất mỹ nhân hoàng triều. Vọng Ngưng Thanh vốn xinh đẹp thì đẹp thật nhưng lại quá mức lạnh lùng, còn trời sinh có một đôi mắt phượng không mang theo bất kỳ du͙© vọиɠ nào, nhìn người lúc nào cũng lạnh lùng, ánh mắt trong veo. Bây giờ bị Linh Miêu thay đổi, dung mạo của nàng có thêm vài phần nhân khí, đẹp đến lạ thường, khóe mắt vốn đã vốn đã nhếch lên càng thêm khoa trương, quả thực giống như phượng hoàng, giương cánh muốn bay.

Những đường nét trên khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng lại lạnh lùng quyến rũ, khi nghiêng người về phía trước lại mang theo một nét quyến rũ thản nhiên.

Rất tốt, rất thích hợp làm một công chúa vong quốc có hành vi phóng đãng, vừa nhìn đã biết là bị ngũ xa phanh thây.

Nghĩ đến vận mệnh của mình, Vọng Ngưng Thanh rất hài lòng, nàng bắt đầu ra ngoài tìm người, nhưng người thì không tìm được, mà lại nghe được một đống tin tức về Hoài Thích hòa thượng.

Hai tiểu sa di đầu tròn vừa quét nhà vừa thở dài, nói Hoài Thích tiểu sư thúc mệnh khổ, cha không thương mẹ không yêu, rõ ràng là xuất thân sĩ tộc lại bởi vì bát tự xung khắc với quý nhân mà bị ép xuất gia, hiện tại còn bị công chúa nổi danh phóng đãng kia theo dõi. Mấy ngày nay tuyết cũng không thém ngắm, đàn cũng không thèm đàn, chỉ ở trong viện của mình tránh ôn thần công chúa kia.

"Thật lòng mà nói, thì thân phận của Hoài Thích sư thúc không thua gì đệ nhất công tử Hoa Kinh Tiêu Cẩn cả, đáng tiếc chính là mạng không tốt.”

Tiểu sa di lại nói về quá khứ của Hoài Thích hòa thượng, nói hắn tuổi còn trẻ đã là thiền sư trẻ tuổi nhất Trấn Quốc tự, lúc khai đàn nói về Phật pháp bị người ta nghi ngờ, lại nói vài ba câu đã được người khác tâm phục khẩu phục; Hoài Thích không chỉ có thành tựu sâu sắc trên con đường thiền đạo, mà còn xử lý những chuyện phong nhã chốn nhân gian một cách dễ dàng, hiển nhiên chính là phật tử tinh khiết như sen trong truyền thuyết kia, Hoài Thích thiền sư mỹ danh có một không hai trong thiên hạ, từng tiếp đãi Thái hậu cùng hoàng hậu, dù ở trước mặt Hoàng thượng đều có ba phần mặt mũi, Thái hậu đều từng khen hắn là người ngọc lưu ly sạch sẽ hiếm có trong nhân gian.

Nói xong, lại bắt đầu than thở.

Vọng Ngưng Thanh lắc đầu, theo góc rẽ đi ngang qua, nghĩ thầm Trấn Quốc tự thật sự không ra hồn, tâm của tất cả các hòa thượng đều không thuần khiết.

Tuy nói công chúa có tiếng phóng đãng, nhưng chuyện tự tiện xông vào đình viện của người khác vẫn là điều đáng khinh, bởi vậy Vọng Ngưng Thanh tính chuẩn giờ cơm, trên đường chặn người lại. Nàng nhìn hòa thượng áo trắng hành lễ với nàng, ánh mắt dừng trên chuỗi bồ đề một trăm lẻ tám viên trên tay hắn, dựa theo Linh Miêu chỉ điểm, khẽ nhếch khóe môi với hòa thượng.

“...... Là cười quyến rũ chứ không phải cười chế nhạo nha Tôn Thượng, sao trông ngài giống như một giây sau sẽ rút kiếm cắt cổ đối phương vậy.”

"..." Vọng Ngưng Thanh nghẹn lời, tươi cười lập tức liền nhạt đi.

Quá khó khăn, vẫn phải học.

"Tràng hạt của ngươi cũng không tệ lắm." Vọng Ngưng Thanh cởi bỏ vòng ngọc giá trị ngàn vàng trên tay mình, không chút để ý nói, "Cái vòng tay này ban cho ngươi, tràng hạt cho bổn cung đi.”