Chương 25: Trưởng công chúa hoàng triều 25

Đối với vận mệnh sớm đã được định ra, có lẽ từ đầu đến cuối Vọng Ngưng Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu chính là vì sao An Đô vương muốn ủng hộ Thập Thất hoàng tử mà không tự mình đăng cơ chứ?

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Vương Hạng, Vọng Ngưng Thanh đã hiểu.

An Đô vương có dũng có mưu, dã tâm bừng bừng, giảo hoạt gian trá, rất có phong thái của sự kiêu hùng thời loạn —— nhưng cho dù xuất sắc như thế, cũng không thể chống lại được vẻ ngoài xấu xí của mình.

An Đô vương xấu xí, xấu đến mức khi hoàng thái tổ lần đầu tiên nhìn thấy y đã biết y vô duyên với ngôi vị hoàng đế, đều nói hoàng thất quảng nạp mỹ nhân toàn thiên hạ, dung mạo đời sau cho dù di truyền cách thế hệ thì cũng không đến nỗi nào đi, An Đô vương lại không may, vừa sinh ra đã không vừa ý cha mẹ, còn trong mắt đám quan lớn sĩ tộc triều đình Cảnh quốc, thì dung mạo xấu xí của y cũng không khác gì một kẻ tàn tật.

Vương Hạng vội vàng mưu phản, không kịp "xây tường thành cao, tích trữ lương thực nhiều và hoãn việc xưng Vương", căn cơ bất ổn, hắn có quyền thế nhưng lại phải chia một nửa giang sơn cho công chúa Dung Hoa. Bởi vậy, mặc dù Vương Hạng hoài nghi công chúa Dung Hoa đâm bị thóc thọc bị gạo, đồng ý hợp tác với hắn lại quay đầu bán hắn cho Vương Kiểu Nhiên, thì cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này, cười khanh khách tiếp tục hợp tác với nàng. Phải biết rằng, nữ tử Cảnh Quốc có quyền nhϊếp chính, sau tang lễ của Vương Kiểu Nhiên, ngọc tỷ có thể hiệu lệnh ngự lâm quân hoàng cung cùng lính cấm vệ ở Hoa Kinh đều nằm trong tay công chúa Dung Hoa, làm cho An Đô vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vọng Ngưng Thanh chuyển hóa thành công từ trưởng công chúa được đế vương cưng chiều thành Yêu Cơ tay cầm thực quyền, địa vị càng thêm vững chắc, đồng thời cũng càng khiến người ta căm hận.

An Đô vương và công chúa Dung Hoa cùng nhượng bộ nhau, cùng nâng đỡ Thập Thất hoàng tử năm ấy mới bảy tuổi, mẫu phi sớm đã rời thế gian không có ngoại thích quấy nhiễu thuận lợi đăng cơ, phong hào là Khang Giai đế.

Linh Miêu lúc này mới thở dài một hơi, đến tận bây giờ, cả đời công chúa Dung Hoa xem như đã đi đến thời kỳ tột cùng lung lay sắp đổ, chỉ chờ một khi sắp thành lại bại, từ chín tầng trời rơi xuống đáy cốc.

"Chỉ cần giữ được hơn phân nửa căn cơ của Cảnh quốc giúp Thương quốc trong cảnh tượng tiêu điều lại mọc lên san sát như rừng, những thứ khác thì tùy ngài thích, muốn tiêu xài như thế nào cũng được." Linh Miêu vung móng vuốt lên, rất là oai phong.

Vọng Ngưng Thanh đi trên bãi cỏ xanh mượt, xách váy, đội nón che mặt, chỉ cảm thấy phàm trần không thú vị, không biết sinh lão bệnh tử thế nào lại làm cho người ta đau đến ruột gan đứt từng khúc?

Trên đường phố hoa nở bướm bay, ngoài thành Hoa Kinh trồng rất nhiều cây hạnh, gió tháng tư đã bắt đầu thổi, sương mù bao phủ trước mắt, cảnh tượng tuyệt mỹ mưa tuyết bay bay mờ mịt che khuất ánh mặt trời, chỉ làm cho người cảm thán không uổng công đầu thai một lần.

Vọng Ngưng Thanh cũng cảm thấy rất đẹp, dù sao hoa hạnh tàn còn có thể kết quả, trái cây trong những năm nạn đói tuy nhỏ lại khô, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cứu được mạng người.

Người dân Cảnh Quốc thích phong nhã, đương nhiên sẽ không cô phụ cảnh xuân tươi đẹp vừa hiện ra này. Các lang quân mặc trường y rộng thùng thình kết thành đội, dẫn theo những tỷ muội còn chưa xuất giá, cùng nhau tới thưởng hoa. Không chơi được nước lượn chén trôi [*], bèn hẹn nhau chơi phi hoa lệnh[*], không được thì biểu diễn một hồi tài nghệ, hoặc tự phạt một chén rượu trái cây, rồi cười nói vui vẻ gϊếŧ thời gian.

[*] Nước lượn chén trôi là một trò chơi lưu truyền trong dân gian Hán tộc thời TQ Cổ Đại. Tháng ba âm lịch, sau khi cử hành nghi thức cúng trừ tà, mọi người liền ngồi hai bên bờ sông, đặt chén rượu lên trên bè rồi thả, chén rượu xuôi dòng chảy xuống, đến trước mặt ai thì người đó liền lấy uống

[*] Phi hoa lệnh là một hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ thường không quá bảy chữ, là thú vui của những văn nhân.

Mặc dù đang chơi ngoài trời nhưng vẫn có tùy tùng thị nữ giăng rèm che nắng nghỉ ngơi, để tránh ánh nắng quá gay gắt khiến những đám sĩ tộc yếu đuối được nuông chiều này mệt mỏi.

Vọng Ngưng Thanh đứng từ xa nhìn những nam nữ trẻ tuổi này, mấy ngày gần đây nàng đều bị hãm sâu trong vũng lầy triều đình, trong lòng đều là ngươi lừa ta gạt, đúng là đã lâu chưa có được cảm giác bình yên đơn giản như vậy.

Trong lòng nàng có chút xúc động, nhưng cũng hiểu rõ mình đại khái sẽ quét hết hứng thú của những người trẻ tuổi này, liền bỏ lại loan nghi cùng thị nữ, đi về phía sau Phò mã đang uống một mình.

Những buổi tụ hội có liên quan tới phong hoa tuyết nguyệt, Tiêu Cẩn luôn là trung tâm của các lang quân trẻ tuổi.

Vọng Ngưng Thanh đứng ở sau lưng Sở Dịch Chi, liếc mắt liền trông thấy lang quân xinh đẹp trong đám người hệt như minh châu mỹ ngọc.

Như người ta vẫn nói, đẹp nhất thiên hạ, thế gian không có người thứ hai.