Nỗi tức giận trong lòng Vương Kiểu Nhiên vơi đi, cảm thấy có chút buồn cười, hắn nhìn hoàng muội nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài, vội vàng bảo thị vệ đi cản lại. Nhưng ngay khi trưởng công chúa vừa đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn Dương trung thư đang quỳ dưới bậc thang, lại giống như bị chấn động chạy ngược trở về, hai gò má phiếm hồng, đôi mắt xinh đẹp ẩn tình, đúng là bộ dạng yêu kiều mà tiểu nữ nhi mới có.
Linh miêu và Vương Kiểu Nhiên chỉ nghe thấy nàng vô cùng ngượng ngùng thì thào nói: "Vừa rồi không nhìn kỹ, không ngờ Dương Trung Thư cũng rất tuấn lãng."
Mọi người: "..."
Dương Trung Thư năm nay đã ngoài bốn mươi, cháu nội trong nhà cũng đã đủ tuổi đi đánh xì dầu rồi, nhưng bản thân ông ta được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn qua cũng chỉ hơn 30 tuổi, hơn nữa việc tuyển chọn quan viên Cảnh Quốc vốn đã yêu cầu ngũ quan đoan chính, dáng vẻ đứng đắn, hoàng đế thượng triều phóng tầm mắt nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, năm đó Dương trung thư từng cưỡi ngựa đi ngắm hoa ở Trường An tự nhiên cũng rất xứng với hai chữ "Tuấn lãng".
Linh Miêu toàn thân run rẩy, móng vuốt che mặt mèo không đành lòng nhìn thẳng, chỉ cảm thấy tôn thượng vì độ kiếp thật sự đã hy sinh rất nhiều.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Dung Hoa công chúa duỗi móng vuốt độc về phía triều thần: "Hoàng huynh, dù sao ngài cũng chán ghét ông ta, không bằng thưởng cho hoàng muội đi?"
Công chúa Dung Hoa mỉm cười dịu dàng: "Trong triều đình này có rất nhiều kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, không ít người từng trách móc hoàng muội hoang da^ʍ không làm nên trò trống gì, bọn họ đã xem thường hoàng muội như vậy, hoàng huynh không bằng đưa bọn họ đến phủ trưởng công chúa, để bọn họ hầu hạ muội. Việc cúi đầu làm nam sủng thấp hèn trước một da^ʍ phụ mà mình coi thường thì đối với bọn ngụy quân tử này mà nói chắc chắn còn tệ hơn cả cái chết, còn có thể miễn cho thế nhân không biết nội tình, mù quáng chỉ trích huynh trưởng bất nhân, không phải sao?"
Vương Kiểu Nhiên nghe vậy, như có điều suy nghĩ, nhìn Vọng Ngưng Thanh lại lặng lẽ ghé sát bên tai hắn, trầm thấp nói: "Chờ muội chơi đủ rồi, liền tìm cớ gϊếŧ chết hoặc đánh đuổi người đi xa, như thế nào?"
Vương Kiểu Nhiên tâm tính tàn bạo, nhưng lại thích túi da quân tử, đương nhiên hắn không muốn thừa nhận mình ra vẻ đạo mạo, liền giả nhân giả nghĩa từ chối một phen, cuối cùng giống như đỡ không nổi sự dây dưa của hoàng muội. Trong lòng hắn nghĩ, không trách được phụ hoàng sủng ái Dung Hoa như vậy, thật sự là Dung Hoa kiều diễm động lòng người, còn có thể nói là thấu hiểu lòng người nha.
Vương Kiểu Nhiên vô cùng cảm động, sai người trói Dương trung thư lại, đưa lên kiệu của trưởng công chúa.
Vọng Ngưng Thanh vừa lên kiệu, liền thấy Dương trung thư bị trói tay chân bịt miệng, ông ta trừng mắt như muốn nứt ra, hận không thể gϊếŧ nàng ngay tại chỗ. Vọng Ngưng Thanh vừa lên kiệu liền lạnh mặt, không cần diễn trò trước mặt Vương Kiểu Nhiên, nàng tự nhiên không muốn uổng phí biểu lộ. Dương Tri Liêm nhìn trưởng công chúa, trong lòng ngơ ngác ngác chỉ nghĩ làm sao lấy cái chết làm rõ ý chí, nhưng công chúa nổi danh hoang đường kia lên kiệu lại không hề liếc nhìn ông ta một cái, một gương mặt kiều diễm như bị bao phủ bởi sương tuyết. Nàng ngồi ngay ngắn trên kiệu vân vê tuyết thiền bồ đề, giống như hoa sen trắng trước mặt Đức Phật, khiến hoa phục châu ngọc trên người nàng cũng trở nên lu mờ.
Xe ngựa cọt kẹt, một đường không nói chuyện, dần dần, Dương Tri Liêm cũng bình tĩnh lại.
Không hiểu sao ông ta cảm thấy trước mắt mới mới thật sự là trưởng công chúa. Nữ nhân ngày thường rất điêu ngoa tùy hứng, tham lam dâʍ đãиɠ ngược lại như là ngụy trang.
Xe ngựa đi được nửa đường, trưởng công chúa vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên lên tiếng: "Dương trung thư, ngài có biết việc ngài làm hôm nay không chỉ khiến ngài phải trả giá bằng chính cái đầu của mình mà còn có thể gây họa cho vợ con của mình không?"
Dương Tri Liêm vốn đã bình tĩnh trở lại lập tức trợn to hai mắt. Ông ta là lấy cái chết can gián chứ không phải phạm tội, thánh thượng gϊếŧ ngôn quan cũng đủ để người trong thiên hạ lên án, làm sao còn có thể động vào thê nhi của mình?
Nhưng trong triều tất cả mọi người đều biết, trên đời này nếu bàn về ai am hiểu phỏng đoán Thánh tâm hơn, thì đó chắc chắn là công chúa Dung Hoa. Nàng đã nói như vậy, nhất định là bởi vì Hoàng Thượng đã động sát niệm.
Chỉ cần suy nghĩ sâu xa một phen như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy tan nát cõi lòng. Dương Dương trung thư cảm thấy rất đau lòng, vì hoàng đế này, vì triều đình này, vì thiên hạ này, vì dân chúng này.
"Chuyện của Sở gia còn chưa đủ cho các người một bài học sao?" Trưởng công chúa lạnh lùng liếc qua, trong mắt tràn đầy băng tuyết, khiến lòng người cảm thấy bi thương sâu sắc.