Nếu nói phụ thân của Vương Ngưng, Thường Minh đế là một vị vua tầm thường, thì Xương Thuận đế Vương Kiểu Nhiên kia chính là sự kết hợp giữa hôn quân và bạo quân.
Một đứa trẻ ngây thơ tùy hứng chỉ hành động theo sở thích của mình để nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng trong thiên hạ, sẽ phát sinh cái gì hoàn toàn có thể đoán trước được.
Mùa đông năm nay quả nhiên đã có một trận bão tuyết, người dân phương bắc bị tuyết lở làm cho thương vong nặng nề, không thể không di chuyển về đô thành. Thiết kỵ của Lương Di lại một lần nữa đặt chân lên vùng đất Cảnh Quốc, Trấn Bắc quân canh giữ biên quan nghiêm ngặt, không dám lui lại nửa bước, quân lương đưa đến biên thành sau bao tầng lớp bóc lột cũng không còn sót lại bao nhiêu. Các tướng sĩ cầm thương khều khều quân lương, nhẹ nhàng lật túi gạo một cái là có thể nhìn thấy cám gạo và đống cỏ khô bên dưới, quần áo mùa đông chống lạnh nhét đầy giẻ rách sợi bông. Lương Di đã bắt đầu công thành, nhưng tướng sĩ lại tràn đầy hoang mang, tay cầm thương đã lạnh đến mức cứng đờ.
Gió Tái Bắc lạnh lẽo như vậy, nhưng cũng không thể làm dịu đi trái tim đã bị triều đình ghẻ lạnh của bọn họ.
Mà vào lúc này, Xương Thuận đế mới có được một mỹ nhân, trong đầu tràn đầy phong hoa tuyết nguyệt của Vương Kiểu Nhiên lúc này lập tức hạ lệnh phong nàng ta làm phi, ban danh là Nguyệt. Hắn khen Nguyệt phi dung mạo đẹp như Hằng nga, cố ý xây dựng cho nàng ta một tòa tháp "Lãm Nguyệt cung" cao chín tầng, hạ lệnh cho Hộ bộ chi tiền. Hộ bộ thượng thư chính là cha của phò mã, là một thần tử thành thật, tính tình cứng nhắc không biết cách thích ứng, Sở lão gia tử năm đó nâng đỡ ông trở thành Thượng thư Hộ bộ cũng là nhìn trúng tính trung hậu thành thật của ông, sẽ không tham ô nhận hối lộ. Nhưng hôm nay, tuy Hộ bộ Thượng thư đối với mệnh lệnh này cảm thấy khó xử, nhưng vẫn không dám vi phạm hoàng lệnh.
Phò mã thì đã mấy lần khuyên can Hoàng đế, thế nhưng sổ con kia vẫn được chất đống trong Ngự Thư Phòng, bám không ít bụi bặm.
Mắt thấy hôn quân sắp ép đại quân Trấn Bắc vào ngõ cụt, rốt cuộc trung thư Dương Tri Liêm không thể nhịn được nữa, tay nâng mũ cánh chuồn quỳ ngoài cửa cung, lấy cái chết can gián. Ông ta lên án mạnh mẽ hoàng thất Cảnh quốc không để ý bách tính hưng vong, ham muốn hưởng lạc, trước thì Thường Minh đế xây dựng rầm rộ sơn trang nghỉ mát, sau có công chúa Dung Hoa nuôi dưỡng hơn bốn mươi nam sủng, mỗi tháng lĩnh mười vạn bạc trắng tiền trang phục phấn son, xin khuyên Hoàng Thượng trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, lập tức tỉnh ngộ, bằng không đợi quân Lương Di tới dưới thành thì hối hận đã muộn.
Đáp lại điều này, Vương Kiểu Nhiên càng trở nên độc tài, tất nhiên là giận tím mặt.
Vọng Ngưng Thanh tuy cũng bị mắng, nhưng nàng cũng không tức giận, tiền trang phục phấn son của công chúa Dung Hoa là tồn tại từ khi còn ở thời kỳ Thường Minh đế, không có số bạc lớn kia, thì sao có thể dưỡng ra được một nữ tử ngay cả một sợi tóc cũng tinh xảo không tỳ vết như công chúa Dung Hoa cho được chứ? Cao quý sang trọng, không chỉ địa vị cao quý, mà còn phải đủ "cao quý". Nàng ở trong ngự thư phòng nghe Dương Tri Liêm răn dạy ngoài phòng, chỉ cảm thấy Dương Trung Thư không hổ là trạng nguyên lang ngày xưa, văn chương quả thật vô cùng tốt, bài hịch văn kia mới thoạt nghe là đang trách mắng công chúa, thực tế từng câu từng chữ đều chỉ cây dâu mắng cây hòe, đây là ý của Tuý Ông không phải ở rượu đây mà.
Vọng Ngưng Thanh đánh giá cái mạng nhỏ của Dương trung thư khó bảo toàn, đang chờ xem lịch sử sa đọa của hôn quân, nhưng Linh Miêu lại muốn nói lại thôi:
"... Công chúa, Dương Tri Liêm làm chim đầu đàn là bởi vì gần đây người lén lút nhận hối lộ, làm ô uế bầu không khí của triều đình. Lãm Nguyệt cung chỉ là ngòi nổ mà thôi, nếu ông ta chết thì sẽ có nhân quả với người đó..."
Lại có nhân quả với ta? Vọng Ngưng Thanh lạnh mặt, nàng cảm thấy lỗ thủng càng lấp càng lớn, dù sao phá bỏ bức tường phía đông để sửa chữa bức tường phía tây cũng không phải là vấn đề.
Vọng Ngưng Thanh nhìn Vương Kiểu Nhiên nói "Kéo ra ngoài chém", quyết định thật nhanh lật bàn trái cây gần trong tầm tay, nổi giận trước hắn một bước.
"Lão thất phu không biết xấu hổ cũng xứng khoa tay múa chân với bổn cung?! Tiền của bổn cung, bổn cung cùng hoàng huynh thích xài như thế nào thì xài, đến lượt người ngoài nói chuyện à!" Nhìn thấy Vọng Ngưng Thanh nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Vương Kiểu Nhiên nghe xong thì trong lòng vui sướиɠ, nàng lại mắng: "Có linh cẩu tặc chuột! Bổn cung phải lột da rút gân hắn, phơi nắng ngoài tường thành, cắm tám mươi mốt cây đinh vào trong xương cột sống hắn!"
Vương Kiểu Nhiên: "..." Cũng không cần như thế.