Linh miêu không rõ nguyên do trong đó, dù sao nó vẫn là một con mèo con mới sinh, đối nhân xử thế cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi.
Vọng Ngưng Thanh suy đoán không sai, ngày hôm sau tỉnh lại, quả nhiên Tụ Hương cái gì cũng không nói.
Hắn không chỉ không nói, còn cố ý làm ra không ít dấu vết ám muội trên người mình, cố ý vô tình khoe khoang một phen ở trước mặt các công tử khác, triệt để xác định danh hiệu đệ nhất nam sủng ở phủ trưởng công chúa. Những người cùng mục đích với hắn tự nhiên là tràn đầy ghen tị, đối với trai lơ được sủng ái đầu tiên như Tụ Hương cũng càng thêm kiêng kị; mà những người bị trưởng công chúa cưỡng bức bắt tới thì sắc mặt không tốt, đều đóng cửa không ra, e sợ trưởng công chúa sau đó cưỡng ép làm nhục bọn họ.
Tụ Hương rất rõ ràng, chuyện bản thân tự hiến thân để hầu ngủ lại không được Trưởng công chúa sủng hạnh tuyệt đối không thể bị người khác biết. Một là vì việc này sẽ làm lung lay địa vị của hắn trong phủ công chúa, hai là sẽ trở thành nhược điểm đối với đám trai lơ muốn thay thế hắn. Một món đồ chơi lấy sắc hầu người, lại chỉ cùng mỹ nhân đệ nhất hoàng triều cô nam quả nữ phủ một lớp chăn bông nói chuyện phiếm cả đêm? Việc này không chỉ làm cho người ta nghi ngờ dung mạo của hắn, mà càng khiến người ta hoài nghi liệu hắn có còn giao hợp được hay không được nữa kìa.
Không cần Vọng Ngưng Thanh nói thêm cái gì, Tụ Hương sẽ tự giấu kín chuyện này, thậm chí còn có thể nghĩ cách đánh yểm trợ cho nàng.
Vọng Ngưng Thanh quan sát vài ngày, phát hiện Tụ Hương vô cùng thức thời, liền liên tiếp triệu hạnh hắn mấy ngày, ngoại trừ cùng giường chung gối ra, hai người cái gì cũng không làm, nhưng bên trong phủ trưởng công chúa vẫn như cũ mỗi đêm đều gọi nước ấm, còn ban thưởng không ít tài vật cho Tụ Hương. Về sau, Vọng Ngưng Thanh lại lục tục triệu hạnh thêm vài tên nam sủng, nhưng đều là sau một buổi tối liền đuổi trở về, thưởng cho chút đồ là xong.
Những nam sủng này đều chỉ nghỉ một đêm trong phòng công chúa, sau đó công chúa dường như mất đi hứng thú đối với những nam sủng khác trong phủ, hàng đêm chỉ triệu hạnh Tụ Hương. Tụ Hương được ban thưởng không ít, hành vi càng ngày càng kiêu ngạo và độc đoán. Những nam sủng bị bỏ rơi trong một đêm kia trong lòng cũng giận mà không dám nói gì, chỉ nghĩ là công chúa chê bọn họ không thú vị, chỉ có hứng thú đối với Tụ Hương. Bọn họ không dám nói ra tình hình thực tế của đêm đó, thà làm cho người ta hiểu lầm bọn họ và công chúa có quan hệ cá nước thân mật vẫn còn tốt hơn tình huống xấu hổ bị Vọng Ngưng Thanh lừa gạt.
Thanh danh công chúa Dung Hoa dâʍ ɭσạи phóng đãng dần dần truyền ra bên ngoài, ở trong phủ công chúa Vọng Ngưng Thanh lại thong dong như lão tăng nhập định, trí tuệ vững vàng, không kiêu không vội khống chế toàn cục.
Linh Miêu phi thường khâm phục, nó hâm mộ cọ lên bàn tayVọng Ngưng Thanh, dùng giọng nói dịu dàng khen ngợi: "Tôn thượng quả thật tính toán không lộ chút sơ hở!"
Vọng Ngưng Thanh liếc mắt nhìn nó, cụp mắt xuống, thầm nghĩ, đây tính là gì? Chẳng qua chỉ là một chút tranh chấp giữa người với người mà thôi, những người này trong mắt chỉ có một tấc vuông trong phủ trưởng công chúa, tâm tự nhiên cũng không lớn hơn bao nhiêu, muốn bắt chẹt bọn họ cũng không khó hơn việc bóp chết một con kiến. Điều thực sự cần suy nghĩ là làm thế nào để thoát khỏi tiếng xấu của vong quốc công chúa mà không gây ra nghiệp chướng.
Làm việc hoang đường chẳng qua là vi phạm đạo đức cá nhân, không ảnh hưởng đến quốc gia đại sự, càng không đáng nhắc đến ở một đất nước có dân phong cởi mở như Cảnh Quốc, muốn bị hàng nghìn người chỉ trích và hàng nghìn người chửi bới thực sự không dễ dàng như vậy, phạm phải đại tội "Ngũ xa phanh thây" cũng đã ít lại càng ít. Vì để tránh cho tân quân sau khi đăng cơ chỉ ban cho công chúa tiền triều một một ly rượu độc, Vọng Ngưng Thanh còn cần trù tính sâu xa hơn. Nàng suy nghĩ thật lâu, hiện tại ác danh của nàng ngoại trừ dâʍ ɭσạи ra chỉ còn lại có tội danh gϊếŧ hại Sở lão gia tử là có thể so sánh với tội lỗi chồng chất
Vọng Ngưng Thanh cuối cùng đã giải quyết xong mọi việc, nàng phát hiện thời gian quốc tang của Thường Minh đế tầm hoan tác nhạc kỳ thực cũng có thể bị mắng một tiếng "Bất hiếu bất đễ" [1], nhưng tiếc là không làm gì được một Vương Kiểu Nhiên tầm hoan tác nhạc còn hơn cả nàng, không phải xây dựng rầm rộ chính là muốn chém đầu người, miệng vừa nói "Một đời vua một đời thần" thì vết máu ở pháp trường chợ phía đông đã dày ba thước rồi. Gặp dân chơi thứ thiệt, bây giờ triều đình người người đều cảm thấy bất an cũng không có ý định đi tìm hiểu hành vi phóng đãng của trưởng công chúa, làm Vọng Ngưng Thanh vô cùng hối hận về điều này, chỉ có thể tiếp tục nỗ lực.
[1] phụng sự cha mẹ và phụng sự huynh trưởng
Hòa thượng Hoài Thích được nàng mời vào phủ công chúa, xem như xác thực tiếng xấu khinh nhờn người xuất gia; Tụ Hương cũng giúp nàng che giấu thiếu sót trong hành vi trụy lạc của mình, đó là một nước cờ thông minh.
Nhưng còn chưa đủ, nàng cần càng nhiều quân cờ hơn.
Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ, dùng đầu bút gõ nhẹ cái tên "Sở Dịch Chi".
Đừng chờ sang năm nữa, năm nay công chúa và Phò mã thành hôn thôi.