Đêm đã khuya, thị nữ cầm đèn, Vọng Ngưng Thanh luyện kiếm một ngày xoa cổ tay đau nhức, sắc mặt lạnh lùng đi về phía tẩm cư của mình.
Công chúa hoàng thất là một đóa hoa phú quý trong thiên hạ, thân thể này tự nhiên đầy đặn mềm mại, xương thịt đều đặn cân đối, tuy nhiên, căn cốt thất khiếu chưa phạt kinh tẩy tủy, dẫn đến tám kinh mạch đều không thông, lưu thông giữa máu xương lộ vẻ bệnh nặng kéo dài nát vụn ứ đọng, cồng kềnh như bùn nhão, không linh động nhẹ nhàng giống người tu chân. Vương Ninh Thanh đã quen sống cuộc sống tai thính mắt tinh, bước như bước trên mây, bây giờ lại trở thành phàm nhân, điều này khiến nàng rất là khó chịu.
Nghĩ đến tương lai có lẽ sẽ dùng thần hồn thân thể xuyên qua ba ngàn thế giới, Vọng Ngưng Thanh quyết định buông tha rèn luyện thân thể, ngược lại tu luyện nội tức cùng hồn lực.
Nàng tự nhận mình là người lương bạc bạc tình, ngoại trừ kiếm đạo cùng hồn phách thuộc về mình, ngay cả túi da cha mẹ cho cũng là thứ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Những thứ không quan tâm, có mài mòn tự nhiên sẽ không đau lòng, mấy ngày trước suốt đêm không ngủ đả tọa một đêm, thế là thân thể mềm mại chưa bao giờ nếm qua khổ sở này lại hành ra tật xấu đau lưng. Nhưng trời trời không phụ người có lòng, nàng cuối cùng cũng ở trong thế giới linh khí thiếu thốn này tu ra một tia nội tức, chỉ cần hơi thở trong sạch này không bị gián đoạn, nàng có thể một lần nữa lấy lại kiếm pháp của mình.
Cảm giác của Vọng Ngưng Thanh so với trước kia càng thêm nhạy cảm, trong nháy mắt bước vào phòng đã nhận ra được hơi thở của người khác, đôi mắt nàng như một bức tranh tuyệt đẹp của núi tuyết hoàng hôn, nhẹ nhàng mở ra và đóng lại, trong nháy mắt, sự lạnh lẽo khi lúc không người đã biến thành một giọt nước xuân ấm áp và mềm mại, ủ trong đó là cảm giác say mê của ba phần hương hoa đào men theo mùi rượu.
Vọng Ngưng Thanh đã có thể làm rất tốt, trong thời gian ngắn nàng đã thích ứng được với thân phận công chúa Dung Hoa của Cảnh Quốc.
"Điện hạ."
Thiếu niên với dung mạo thuần khiết như tranh vẽ, tóc dài xõa tung, mặc áo bào màu trắng, rộng lùng thùng lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh sáng bóng như ngọc, khóe môi nhếch lên giống như cười mà không phải cười, độ cong mê người. Thiếu niên choai choai dựa vào đệm giường, tóc dài uốn lượn như mực, nửa che nửa đậy, muốn nói lại thôi, không giống như là nam sủng lấy sắc hầu người mà giống như diễm quỷ câu hồn.
"Đêm đã khuya, sương dày đặc, gió đêm lạnh lẽo, Tụ Hương đặc biệt đến đây để tự hiến thân để hầu ngủ, chỉ cầu điện hạ ban thêm ba phần ấm áp, mong rằng điện hạ. . . Chăm sóc. "
Ai cũng nói sắc hầu người có thể được bao lâu? Khom lưng uốn gối quá mức ti tiện, cẩn thận nịnh nọt dễ bị vứt bỏ, nhưng Tụ Hương là ai? Là họa bì từ trong nội cung đi ra, diễm quỷ ăn thịt người không nhả xương.
Nịnh nọt là thật, câu dẫn là thật, nhưng nụ cười trên môi hắn lại rất cởi mở và tự nhiên, như gần như xa, vừa không nịnh nọt, cũng không tục, nó chỉ khiến người ta nhớ đến "Đêm nay gió trăng tốt, tương tư khiến người khổ". Phong thái phong lưu văn nhã thuyết phục người khác tận hưởng cuộc sống của hắn khiến lòng người ngứa ngáy, giống như như bị cành liễu nhọn cào một cái, cho dù không uống rượu, cũng có ba phần say.
Thiếu niên trước mắt tự nhiên là đẹp, nhưng Vọng Ngưng Thanh lại không còn sức lực để thưởng thức, tay chân nàng bây giờ đều đau đến không còn sức lực, công chúa được nuông chiều từ bé ngay cả ngay cả khi đến lớp học hàng ngày của đệ tử ngoại môn cũng mệt mỏi không chịu nổi. Giường bị người khác chiếm, Vọng Ngưng Thanh cũng không tức giận, nàng còn chưa rửa mặt, liền gật đầu với Tụ Hương, cởi đai lưng, đi đến phòng tắm phía sau điện.
Tụ Hương nhìn dáng vẻ mệt mỏi trên hai đầu lông mày của nàng, nhất thời có chút sững sờ, khi định thần lại thì nghiêng đầu cười, mặt mày rạng rỡ tỏa sáng: "Điện hạ, để Tụ Hương tới hầu hạ ngài nhé."
Vọng Ngưng Thanh không có ý kiến, Tụ Hương muốn thay quần áo cho nàng, nàng liền tự nhiên vươn tay ra, giống như đứng bên cạnh không phải nam sủng mà là thái giám trong cung. Nhưng thiếu niên cởi bộ quần áo nặng nề của nàng, một bên cố ý vô tình dùng ngón tay lau cổ, xương quai xanh, lỗ tai, lòng bàn tay ... Giống như một con mèo kiêu hãnh nhất quyết thu hút sự chú ý của chủ nhân
Bị quấy rối đến mức có chút phiền, Vọng Ngưng Thanh nhìn nam tử quỳ gối bên chân cởi giày thêu cho nàng, không chút để ý đưa tay nhéo cằm hắn, ép hắn hơi ngẩng mặt lên, cúi người hôn lên môi mỏng của hắn, nhẹ nhàng đến mức chỉ cần chạm vào là có thể rời đi: "Đừng lộn xộn, bổn cung mệt, có việc ngày mai rồi nói sau."
Thiếu niên giật mình, hắn nhìn công chúa thản nhiên đứng dậy, chỉ mặc một chiếc áo mỏng đi về phía hậu điện.