Đạo gia tràng hạt cùng phật môn lần tràng hạt có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, mỗi khi Vọng Ngưng Thanh thấy phiền lòng thì sẽ vê phật châu, khi tâm trạng bình tĩnh lại, nàng liền sắp xếp thỏa đáng cho đám trai lơ này. Bố cục phủ công chúa rất lớn, phủ trưởng công chúa lại càng vô cùng lớn, thừa sức chứa bốn mươi người, chỉ là phân biệt cao thấp giàu nghèo này lại khá phức tạp, Vọng Ngưng Thanh không hy vọng một đám người lục đυ.c với nhau, đánh nhau đến chướng khí mù mịt trong phủ. Vì thế liền để cho bọn họ tự lựa chọn, người thích đánh nhau sẽ chia thành nhóm ba hoặc hai người, còn người không thích gây chuyện lạc đàn thì phân đến đình viện nhỏ xa xôi một chút, thanh tịnh và đẹp đẽ, cũng coi như thỏa đáng.
Những người hướng đến vinh hoa phú quý cơm ngon áo đẹp thì sẽ nuôi cho thật tốt, coi như nuôi một bé mèo bé bỏng là được rồi; những người có lòng mang chí lớn xem nàng như bậc thang lên trời, cũng có thể bồi dưỡng một chút, tuy rằng nàng cũng không biết nuôi xong có thể phát huy tác dụng gì. Đối với Vọng Ngưng Thanh mà nói, ngoại trừ kiếm của mình, hết thảy đều chỉ là vật ngoài thân, cho nên đối với những nam sủng cẩn thận thăm dò thái độ của nàng, nàng coi như là khoan dung nhân thiện, ta cần ta cứ lấy, cho dù không cẩn thận được một tấc tiến một thước, nàng cũng chỉ là không mặn không nhạt gõ một cái, chứ cũng không có nổi giận.
Một nam sủng được một tấc tiến một thước kia, tên là Tụ Hương.
Hắn là người hầu được huấn luyện đặc biệt trong cung, từ nhỏ đã biết làm thế nào để lấy sắc hầu người, cho dù không được đưa cho trưởng công chúa, sớm muộn gì cũng được đưa cho quan to quý nhân khác. Tuy rằng nói người hầu cung đình như bọn họ cả đời theo dòng nước chảy, cũng không có cách nào tự mình lựa chọn chủ tử, nhưng phụng dưỡng nữ nhân chung quy vẫn tốt hơn hầu hạ nam nhân.
Tụ Hương là người nổi bật nhất, tư sắc tốt nhất trong ba mươi người được đưa tới, cũng am hiểu phỏng đoán tâm tư của bề trên. Cho nên khi phát hiện thái độ "Ta cần ta cứ lấy" của trưởng công chúa, hắn thăm dò một chút, đưa ra ý muốn ở lại Trọng Lữ viện—— đó là nơi gần chỗ phò mã nhất, nếu như dựa theo cấp bậc hoàng thất bình thường, vậy ít nhất cũng là nơi trắc phi trên danh sách mới có thể ở.
Tuy rằng công chúa và phò mã bình thường cũng không ở cùng một chỗ, nhưng phủ công chúa vẫn sẽ chuẩn bị chỗ ở cho phò mã, một người hầu mưu toan gây thêm ngột ngạt cho phò mã tương lai, hoàng thất coi trọng quy củ khó tránh khỏi sẽ xử lý một hai. Nhưng trưởng công chúa chỉ là không mặn không nhạt trừ lương tháng của hắn, phạt hắn cấm túc ở trong viện của mình, loại trừng phạt không đau không ngứa này, làm cho Tụ Hương tự cho là đã thăm dò rõ ràng thái độ của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa dường như cũng không quan tâm bọn họ có tranh sủng hay không, thậm chí còn cổ vũ, ủng hộ bọn họ tranh sủng, chỉ cần ở ngoài mặt không làm phò mã mất mặt, trưởng công chúa cũng sẽ không hỏi qua.
Cũng đúng, nếu thật sự để ý phò mã, làm sao có thể trước đại hôn nạp nhiều nam sủng vào phủ như vậy? Trưởng công chúa còn tự tay mình gϊếŧ lão tổ Sở gia, bên ngoài náo loạn ầm ĩ, mối thù ngày càng lớn, nhưng công chúa vẫn không chuẩn bị hối hôn? Mối quan hệ ở nơi này cần phải được xem xét cẩn thận, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, tình cảm giữa phò mã và công chúa khẳng định không tốt.
Đã như vậy, trước khi phò mã và công chúa đại hôn cần phải chiếm một vị trí, đối với những nam sủng chướng mắt như bọn họ mà nói là rất cần thiết.
Tụ Hương nghĩ như vậy, đêm đó liền thay xiêm y mỏng manh, ôm gối ngọc đi về phía tẩm cư của công chúa.
Sân trong phủ trưởng công chúa được đặt tên theo mười hai luật, sân của Tụ Hương tên là "Lâm Chung các", tượng trưng cho tháng 6, ở chung còn có năm vị lang quân khác. Bọn họ đều là từ trong cung đi ra, đã sớm giống như nuôi cổ xác định người thắng bại, Tụ Hương chính là cổ vương chiến thắng, những người khác chỉ có thể nghe theo hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhìn thấy Tụ Hương chuẩn bị ra tay, những người khác đều im lặng không lên tiếng rút về phòng, cho dù trong lòng có chút ý nghĩ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, e sợ bị lòng dạ thâm trầm của Tụ Hương nhớ thương.
Khi Tụ Hương ôm gối ngọc đi qua Di Tắc quán, vừa vặn đối diện với Lâm Mạch Thâm ban đêm đi ra ngắm trăng, khác với Tụ Hương, Lâm Mạch Thâm vốn là học sinh nhà nghèo, chỉ là bởi vì tướng mạo tuấn tú mới bị công chúa trắng trợn cướp đoạt về phủ, cũng không phải tự nguyện. Đồng dạng là nam sủng, cho nên địa vị của người bị bắt về nhà tự nhiên khác với người bị đưa về, Lâm Mạch Thâm nhìn gối ngọc trong lòng Tụ Hương, sắc mặt trong nháy mắt không tốt.
Dựa vào bản lĩnh luôn xem thường lấy sắc hầu người, nhưng Tụ Hương cũng không quan tâm, phép tắc sinh tồn của hắn chính là cười nghèo không cười kỹ nữ, đều như nhau còn thanh cao cái gì? Chẳng lẽ phò mã sẽ bởi vì ngươi liều chết không theo mà tha cho ngươi một cái mạng ư? Bọn họ đều là nam tử, công chúa lại đẹp như vậy, ngủ một giấc thì làm sao?
Nghĩ như vậy, Tụ Hương liền tắm rửa sạch sẽ, bôi nước hoa có mùi hương mê người lên, giống như một món ăn ngon được chuẩn bị kỹ càng nằm vào chăn chăn công chúa.