Lục Vân Vãn vừa đọc một quyển tiểu thuyết sảng văn, trong đó, Hoàng tử của Đế quốc bị trùm phản diện hành hạ, chèn ép, tra tấn, sau đó tìm được đường sống trong chỗ chết, thức tỉnh huyết mạch nhân ngư đỉnh cấp, đoạt lại ngôi vị của mình, báo thù một phen, sau đó thành một truyền thuyết vì đã thống nhất toàn bộ tinh tế.
Vừa mới khép lại tiểu thuyết, Lục Vân Vãn lại bị lôi kéo tới một thời không khác, không ngờ chính là thế giới tinh tế của tiểu thuyết mình vừa đọc, đã thế còn xui xẻo thành vai trùm phản diện trong đó, chính mình vừa đưa vai chính vào ngục giam.
Lục Vân Vãn:???
Đối mặt với nhân vật chính tràn đầy hận ý, nghĩ đến kết cục bị xử cực hình của mình.
Lục Vân Vãn quyết định – Giả vờ!
Giả bệnh kiều, vờ yêu mà không được, vì yêu thành si.
-
Trong nhà giam, Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh tinh tế, nguy hiểm, anh túc hoa lệ cúi người khẽ nói: "Giờ ngài chỉ có ta."
— Không thể vĩnh viễn yêu ta, vậy hãy hận ta mãi mãi.
— Ẩn dưới đôi cánh của ta, ta sẽ dâng cả đế chế và cuộc sống của mình cho ngài.
Sát ý trong mắt vai chính cứng lại.
*
Lục Vân Vãn một bên giả bệnh kiều, một bên che giấu tung tích âm thầm trợ giúp vai chính, cuối cùng hoàn mỹ "hạ màn", táng thân biển sâu.
Khi được chôn cất ở vùng biển sâu, y nói: " Theo lời hứa, ta đã trả lại đế quốc cho điện hạ, cũng hiến sinh mệnh cho ngài."
Đây là cái chết bi tráng mà y đã chuẩn bị từ lâu.
— Kết thúc công việc! Tự do!
Tuy nhiên... Dưới vực sâu, nhân ngư tóc bạc ôm thân thể đầy máu lạnh lẽo của y trong l*иg ngực, khẽ hôn trán y, lẩm bẩm: "Giờ, ngài chỉ có ta."
Lục Vân Vãn: Σ( ° △ °|||)
Y đây giả bệnh kiều, dưỡng ra một bệnh kiều real?!