Quyển 1: Chương 5: Học bá bị vu hãm và chính trực thiện lương lớp trưởng

Chữ viết sạch sẽ quyên tú, tâm tình ngây ngô của thiếu nữ sôi nổi được viết trên giấy, thư tình chủ yếu viết khi nào nguyên chủ bắt đầu chú ý Cố Bạch, lại như thế nào lặng lẽ thích, rậm rạp viết dài cả một trang giấy.

Mà dòng cuối cùng lại là nét bút khác: Thực xin lỗi, tôi hiện tại chỉ nghĩ nỗ lực học tập.

Sạch sẽ lưu loát cự tuyệt, không lưu chút tình cả. Nguyên chủ lớn lên xinh đẹp, tính cách lại rộng rãi, ngày thường dù là trong sinh hoạt hay là ở trường học, đều là chúng tinh phủng nguyệt, được người khác yêu quý, chỉ có người khác lấy lòng nguyên chủ, chưa từng bị cự tuyệt như vậy lần nào.

Nếu nguyên chủ thấy được, có lẽ sẽ thực thương tâm, Trình Kim Kim nghĩ.

Nhưng cô nghĩ lại nghĩ đến vì bức thư tình này mà xuất hiện cục diện rối rắm như bây giờ, tâm tình tiếc hận liền không còn.

- “Tiểu tám, cậu ngay cả một chút trợ giúp đều không cung cấp được sao?”

Trình Kim Kim buồn bực nói.

- “Ký chủ, tôi có lẽ có thể cho cô một chút nội dung che giấu nhắc nhở.”

- “Là cái gì, cậu mau nói.”

Trình Kim Kim lập tức tinh thần hăng hái.

- “Trong cốt truyện, Dư Chiêu kỳ thực tìm được tiền, nhưng hắn không nghĩ thừa nhận mình sai, ngược lại im lặng không nói gì, kỳ thực là bởi vì hắn ghen ghét với Cố Bạch.”

- “Ghen ghét? Bởi vì thành tích sao?”

- “Đúng vậy, Dư Chiêu vẫn luôn đứng thứ hai toàn trường, mặc dù hắn nỗ lực bao nhiêu đều thua Cố Bạch, cho nên hắn mới lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt để mọi người cô lập Cố Bạch.”

Trình Kim Kim kỳ thật đã từng nghĩ đến điểm này, tại thời điểm Dư Chiêu bởi vì chức vị lớp trưởng châm chọc mỉa mai cô, cô liền minh bạch, Dư Chiêu là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng cô không nghĩ tới người này có thể vì nhất thời ghen ghét, nghĩ cách hủy hoại người khác.

Trình Kim Kim đã xem nhẹ sự vô sỉ của Dư Chiêu, ở lại sau một tiết ngữ văn, cô liền cảm nhận được rõ ràng thế nào là lòng lang dạ sói, đê tiện vô sỉ.

- “Dư Chiêu, ngày hôm qua giáo viên ngữ văn nhờ tôi nói, cậu còn chưa đem tiền đóng, hôm nay là hạn muộn nhất đóng tiền.”

- “Tốt.”

Dư Chiêu ngoan ngoãn đáp.

Đang lúc Trình Kim Kim cho rằng các bạn học sẽ đóng lại tiền một lần nữa, Dư Chiêu lại lên tiếng:

- “Các bạn học, tôi ngày hôm qua trở về liền suy nghĩ kĩ, tiền bị trộm, tôi hẳn là người phải chịu một phần trách nhiệm. Số tiền này là cả lớp cộng đồng tài sản, hẳn là nên hảo hảo bảo quản, mà tôi lại không làm được.”

- “Thực xin lỗi.”

Dư Chiêu trịnh trọng nói, còn làm chuyện chưa từng làm cúi đầu thành kính xin lỗi.

- “Cho nên, tôi quyết định tiền bị trộm tôi sẽ bổ sung vào, cả lớp không cần đóng lại lần nữa.”

Tất cả lớp bị một phen cảm động, sôi nổi mở miệng an ủi:

- “Kỳ thật không cần như vậy, chúng tớ có thể đóng lại một lần nữa a.”

- “Đúng vậy, cậu không có trách nhiệm, có người muốn trộm tiền cậu làm sao biết trước được a.”

- “Ai, Dư Chiêu cậu đừng tự trách, chúng ta lại đóng lại lần nữa đi, dù sao cũng chỉ có 30 đồng tiền.”

Cuối cùng dưới sự thống nhất của đại đa số, tất cả một lần nữa nộp mỗi người 30 dồng tiền, một ngàn liền hoàn chỉnh được nộp cho văn phòng ngữ văn lão sư.

Giờ phút này cả lớp đều đau lòng Dư Chiêu có trách nhiệm, lại thống hận kẻ trộm tiền.

Trình Kim Kim cơ hồ cảm giác được, nhật tử kế tiếp của cô và Cố Bạch sẽ không mấy tốt đẹp.

Trình Kim Kim không nghĩ tới, ngày đó tới nhanh như vậy. Lớp quy định dựa theo chỗ ngồi, mỗi người quét tước vệ sinh một ngày, mà hôm nay đến phiên Trình Kim Kim.

Khi Trình Kim Kim chuẩn bị cầm chổi vệ sinh, thùng rác liền từ trống rỗng biến thành đống rác, chất cao tràn ra bên ngoài.

Thùng rác đã không đủ rộng để chứa hết đống lớn rác rưởi kia, giấy bỏ đi, chai nước, gói đồ ăn vặt, đủ loại kiểu dáng rác chất đầy góc tường, trong đó còn có những thứ dính nhão ướt, nhìn thôi cũng cảm thấy ghê tởm.

Trình Kim Kim nhận mệnh quét tước, dựa vào tốc độ quét tước hiện tại có lẽ đến tối cô mới có thể về nhà.

Ngoài cửa sổ ánh nắng hoàng hôn dần dần biến mất, sắc trời ngày một đen kịt u ám, Trình Kim Kim mới đem đống rác gom lại hoàn hảo, cô buông cái chổi, muốn lau bảng đen.

Phòng học cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trình Kim Kim cảm nhận được một trận gió lùa vào phòng học. Khi Trình Kim Kim tập trung nhìn mới phát hiện ra người vào là Cố Bạch.

Tóc của Cố Bạch thế nhưng ướt đẫm, một sợi lại một sợi dính trên trán, thái dương xanh xanh tím tím, khuôn mặt ngày thường tái nhợt giờ đang ửng hồng, trông hắn mệt cực kỳ, hắn híp mắt dựa vào trên ghế thở hổn hển, cũng không chú ý tới trong phòng học có người.

- “Cố Bạch, cậu có khỏe không?”

Trình Kim Kim thử nhỏ giọng hỏi.

Giống như bị chấn kinh, Cố Bạch đột nhiên mở mắt ra, thấy người là Trình Kim Kim, mày đang nhíu lại liền giãn ra một ít:

- “Tôi không có việc gì.”

Bộ dạng kia sao giống không có việc gì, Trình Kim Kim ghé sát vào bên cạnh Cố Bạch, vươn tay nhẹ nhàng sờ trán hắn, nóng kinh người.

- “Tớ thấy cậu hình như phát sốt, nếu không tớ mang cậu đi phòng y tế xem đi.”

Tuy rằng giờ này cả trường đã tan học, nhưng vẫn có một ít giáo viên chuyên chức ở tại ký túc xá trường học, cho nên phòng y tế cũng sẽ có người trực 24 giờ.

- “Không cần.”

Cố Bạch cố nén đau nói, đôi tay chống bàn, muốn đứng lên, nhưng lại bởi vì đầu váng hoa mắt mà ngã ngồi xuống dưới.

Trình Kim Kim thấy Cố Bạch nói chuyện cũng không có sức lực, nơi nào còn lo hắn cự tuyệt, cô vươn tay vòng qua cánh tay hắn, đem người kéo lên.

- “Cậu đều sốt thành như vậy, không đi phòng y tế cũng không có đủ sức lực về nhà đi, chẳng lẽ cậu muốn cứ như vậy ở lại phòng học sao?”

Cũng không phải không thể, đầu óc Cố Bạch loạn thành một đoàn nảy ra ý nghĩ, dù sao trong nhà hắn cũng không có ai, chính mình hiện tại lại không có sức lực, không bằng ghé vào trên bàn ngủ tạm một đêm vậy.

- “Cậu đừng chạm vào tôi, tôi ngủ một lát liền tốt rồi.”

Trình Kim Kim tức giận cười, nằm bò trên bàn một đêm, hắn là thật không sợ chính mình ngủ đến chết cũng không biết sao, thật đúng là gan lớn. Cô không chịu thua lại lần nữa túm Cố Bạch dậy:

- “Không được, cậu hiện tại phát sốt, muốn ngủ cũng phải tới phòng y tế hẵng ngủ, nơi đó còn có giường.”

Cố Bạch xem Trình Kim Kim bộ dáng tiểu nữ sinh nhưng sức lực đại, cắn răng kéo nâng mình dậy không đành lòng: “Cô ấy là đang quan tâm chính mình, vì cái gì đâu? Là giống phong thư tình kia, thích chính mình sao?”

Nhưng thích là cảm giác như thế nào? Cố Bạch chưa bao giờ biết, hắn trong đầu từ trước đến nay đều là học tập cùng công thức toán học, ngữ văn bài khóa, hắn rất bận, mỗi ngày khi tan học đều giành thời gian làm bài tập, sau đó lại phải chạy như bay đi làm đủ loại việc vặt.

Cố Bạch hắn không có tiền, không có người nhà, không có bằng hữu, đêm khuya thân một mình mệt mỏi trở về nhà lại trống không, nằm ở trên giường lạnh lẽo, trong đầu tất cả đều là tiền học cùng tiền sinh hoạt cùng các loại chi phí khác.

Hắn không có thời gian để lãng phí cho những việc vô bổ, cô độc cùng lạnh băng đủ khái quát nhân sinh của Cố Bạch.

Nhưng sự quan tâm xa lạ này thế nhưng không khiến Cố Bạch cảm thấy chán ghét, còn làm hắn trong lòng nảy sinh tia ấm áp. Hắn không khỏi phóng nhu thanh âm:

- “Cậu không cần túm tôi, tôi có thể tự mình đứng dậy.”

Đây là ghét bỏ cô xen vào việc người khác sao? Trình Kim Kim ngượng ngùng buông tay đang túm chặt lấy Cố Bạch.

Cố Bạch cường chống thu thập cặp sách, cô lại nghĩ hỗ trợ, lại sợ Cố Bạch ghét bỏ mình làm điều thừa, chỉ phải chân tay luống cuống đứng bên cạnh hắn.

Cố Bạch đây là tính toán về nhà? Chính là thân thể hắn thật sự đi không được có được không? Trình Kim Kim đang muốn mở miệng, lại nghĩ đến thái độ Cố Bạch đối với mình, đành phải trầm mặc không lên tiếng.

Cố Bạch lại đeo cặp sách nặng trĩu lên lưng, liền tính sinh bệnh, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp. Hắn đi về phía trước được vài bước, lại thấy Trình Kim Kim đứng như cũ bất động, nghi hoặc quay đầu hỏi:

- “Không đi sao?”

- “A? Đi đâu?”

Trình Kim Kim nhất thời không bắt kịp suy nghĩ nói.

- “Phòng y tế.”

- “A đúng đúng, cậu đồng ý đi phòng y tế.”

Trình Kim Kim tức khắc cười, sợ Cố Bạch hối hận đổi ý vội vàng nói:

- “ Chúng ta đây đi thôi, nhanh lên a.”

Cố Bạch nhìn thiếu nữ trước mặt, bộ dáng sạch sẽ mắt hạnh sáng ngời đang chứa đựng ý cười, lấp lánh như dải ngân hà, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, nhìn cô càng thêm đáng yêu.

Hắn chỉ cảm thấy tâm mình giống như bị cào một chút, lại tô lại ngứa, cưỡng chế rung động trong lòng, hắn mới trầm giọng nói:

- “Ừm, đi thôi.”

Vườn trường buổi tối yên tĩnh không một âm thanh, đèn đường lập lòe xuyên thấu qua từng kẽ lá hở trải trên mặt đất một lớp thảm màu vàng.

Trình Kim Kim trầm mặc đi ở phía sau Cố Bạch, thiếu niên lại cao lại gầy, liền tính đeo cặp sách nặng trĩu, sống lưng vẫn như cú thẳng tắp.

Chung quanh chỉ có tiếng bước chân của hai người cùng tiếng ve phía xa nghe không rõ lắm, trong không khí hương hoa sơn chi bay thoang thoảng, tươi mát lại dễ chịu, Cố Bạch cảm giác đầu óc phảng phất thanh tỉnh một chút.

Hắn cảm giác được thiếu nữ không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, trước sau cách nhau khoảng hai ba bước chân. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới mỏ miệng nói:

- “Cậu sao lại đi sau tôi?”

- “A?”

Trình Kim Kim có chút không hiểu, đây là muốn cô đừng đi theo nữa sao?

Cố Bạch dừng bước chân, quay đầu. Trước mặt thiếu nữu hơi trợn to cặp mắt hạnh, nghi hoặc nhìn hắn, tự hỏi xong mới ngây ngốc mở miệng:

- “Tớ đây nên đi như nào a?”

Cố Bạch đi lùi lại hai bước, dừng ở Trình Kim Kim bên cạnh mở miệng:

- “Đi thôi.”

Đi ở bên cạnh tôi.

Phòng y tế, giáo y nhìn bộ dáng Cố Bạch, thuận miệng hỏi hắn mấy vấn đề, liền đưa cho hắn một cái nhiệt kế:

- “Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể trước đi.”

Trình Kim Kim nhắm mắt theo đuôi phía sau Cố Bạch, thấy hắn đi vào một gian ngăn cách, liền cũng đi theo vào, nhưng lại bị Cố Bạch ngăn cản:

- “Tôi muốn đo nhiệt độ cơ thể.”

- “A, tớ biết, tớ chỉ muốn xem cậu có cần giúp đỡ hay không thôi.”

Trình Kim Kim mặt không đổi sắc nói.

Cố Bạch xấu hổ lại thẹn thùng, lỗ tai lặng lẽ đỏ.

Nữ sinh này giả khờ hay là ngốc thật sự, đo nhiệt độ cơ thể muốn vén áo lên kẹp nhiệt kế vào nách, chẳng lẽ cô muốn hắn ở trước mặt cô cởϊ qυầи áo.