Quyển 2: Chương 2: Tiểu thái giám Chu Ngôn

Nàng nghĩ tới Cố Bạch ở thế giới trước, nàng đã cùng hắn nắm tay đến già, cùng nhau già đi, nàng còn nhớ rõ tiếng khóc tê tâm liệt phế của Cố Bạch.

Sau khi trở lại không gian hệ thống, nàng cũng hỏi thẳng Tiểu Tám một lần, nàng có khả năng gặp được Cố Bạch hay không, Tiểu Tám vẫn luôn hàm hồ trả lời, điều này lại gieo cho nàng một tia hy vọng.

Có lẽ, nàng vẫn còn có thể gặp lại hắn ở thế giới này.

Ngoài cửa sổ, chim tước ríu rít kêu, khi Tiểu Đào vào liền thấy quận chúa đang nằm nghiêng trên giường, thất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Tiểu Đào điều chỉnh bước chân nhẹ nhàng hơn chút, đi tới mép giường nhỏ giọng nói:

- "Quận chúa, Xuân Hỉ công công vừa đến nói mỗi ngày giờ Tỵ đều làm cho người một chén đá bào, hiện tại phòng bếp nhỏ đang chuẩn bị, ngài muốn dậy trước không ạ?"

Trình Kim Kim lúc này mới nhớ đến, nguyên chủ sợ nóng, sau khi vào hạ, mỗi ngày đều sẽ ăn một chút đá bào.

Đá bào được bào từ băng lạnh, bên trên được phủ thêm sữa bò, trái cây tươi mới, mùa hạ đến ăn một chén, thần thanh khí sảng.

Nghĩ vậy, Trình Kim Kim cũng có chút thèm, nàng vừa định kêu Tiểu Đào đỡ dậy lại nghe được tiếng chửi bậy bên ngoài.

- "Nhãi ranh, ngươi không muốn sống nữa phải không, đây là băng dùng cho quận chúa."

Ngay sau đó là tiếng đánh người bốp bốp, giống như tiếng tát.

Thanh âm kia vang đến mức cách một cánh cửa vẫn nghe được rành mạch.

Trình Kim Kim vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chạy nhanh đứng dậy mở cửa ra ngoài:

- "Các ngươi đang làm gì?"

Ngoài cửa Xuân Hỉ nghe được âm thanh không vui của quận chúa, lại thấy nàng chỉ mặc áo đơn, không trang điểm, vừa thấy liền biết là bộ dáng mới rời giường, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

- "Quận chúa thứ tội, quận chúa thứ tội, là do tên nhãi ranh này không biết cẩn thận, rải băng của quận chúa, nô tài tức giận quá mới đánh hắn vài cái, làm phiền đến quận chúa nghỉ ngơi, đáng chết vạn lần."

Từ khi tiến cung Xuân Hỉ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh quận chúa, vô cùng hiểu biết tính tình nàng, nếu nàng biết có người rải băng của nàng, đánh vài bạt tay vẫn là nhẹ nhất.

So sánh với việc đánh thức nàng thì đây chỉ là việc nhỏ, hắn ta nhẹ nhàng thở ra, can đảm nghiêng người lại đánh tiểu thái giám kia một cái tát:

- "Còn không mau thỉnh tội với quận chúa."

Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, bị Xuân Hỉ tát không hé răng, chỉ dập đầu thật mạnh:

- "Quận chúa thứ tội, nô tài đáng chết vạn lần."

Hắn dập đầu rất mạnh, cái trán va chạm với mặt đất, phát ra tiếng vang.

Thanh âm kia truyền đến tai Trình Kim Kim, khiến tâm nàng bị nắm chặt, nàng cúi đầu nhìn tiểu thái giám đang quỳ dập đầu trên mặt đất.

Hắn nhỏ nhỏ gầy gầy, ăn mặc quần áo thái giám hạ đẳng, quần áo kia được mặc trên người hắn nhìn trông rộng thùng thình, giờ phút này hắn cúi đầu, khiến người không thấy rõ diện mão, nhưng thanh âm lại không mang theo đặc trưng sắc nhọn chói tai của thái giám khác.

Thân mình hắn có chút run lên, thái giám phục vốn màu xanh nhạt bởi vì mồ hôi mà đã biến thành màu xanh biển, mà trước mặt hắn trên nền đất đã có loáng thoáng vệt nước mồ hôi của hắn.

Ngày hạ nóng bức, phòng chứa băng cách Trường Xuân Cung rất xa, vì làm băng không bị tan trên đường mà người đưa băng nhất định phải chạy thật nhanh. Tiểu thái giám này hẳn là bị cảm nắng, choáng váng mới lảo đảo không cẩn thận làm rải băng.

Trình Kim Kim nhìn hắn cả thân người ướt mồ hôi, trong lòng có chút hụt hẫng:

- "Thôi, ngươi đứng lên đi."

Xuân Hỉ vừa muốn đứng dậy lại nghe thấy âm thanh lạnh căm căm của quận chúa:

- "Không phải nói ngươi, tiếp tục quỳ."

Chu Ngôn đang quỳ sửng sốt, chẳng lẽ nàng bảo người đứng lên là hắn?

- "Tiểu thái giám đang quỳ kia, nói ngươi đấy, đứng dậy tiến vào trong theo ta."

Quả nhiên, sự tình không đơn giản như vậy, Chu Ngôn thống khổ mà nhắm mắt lại, trên trán còn ẩn ẩn đau, trên người quần áo ướt mồ hôi, phát ra mùi hương hôi hám, hắn dùng toàn lực chống thân mình đứng lên.

Chu Ngôn sớm đã nghe được, Trường Nhạc quận chúa tính tình kiêu căng, hạ nhân nếu không làm như ý nàng liền động một chút là bị đánh chửi, bởi vậy trong cung mỗi người đều sợ hãi, vừa nghe đến Trường Xuân Cung liền vội vã tránh đi.

Lần này hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, quận chúa nhất định sẽ không tha nhẹ nhàng như vậy, Chu Ngôn nghĩ, gian nan từng bước đi vào điện.

Bên trong điện có hơi mát của băng, vừa tiến vào liền cảm nhận được một trận mát lạnh, khô nóng trên người Chu Ngôn liền tiêu tán đi vài phần, hắn trong khổ có vui nghĩ, ở trong điện mát lạnh như vậy bị đánh, cũng tốt hơn ở bên ngoài chịu nóng bức bị đánh.

Nhưng bị việc bị đánh hắn nghĩ đến lại không có xảy ra, tiểu cung nữ bên cạnh quận chúa lại đi đến nói:

- "Ngươi đi theo ta, quận chúa bảo ta đưa ngươi đến thiên điện."

Chu Ngôn tự giễu cười cười, xem ra lại đổi chỗ.

Chu Ngôn nghe theo lời tiểu cung nữ đi đến thiên điện, nhưng nơi này lại là nơi xa hoa đồ vật đều là tinh xảo khiến một thái giám hạ đẳng như hắn có chút thấp thỏm, không nhịn được ngó trái ngó phải.

- "Ngồi đi."

Chu Ngôn bị dọa đến sửng sốt, chẳng lẽ đây là kiểu trách phạt mới sao?

Tiểu Đào thấy hắn ngốc lăng đứng, chỉ phải lặp lại:

- "Ngồi xuống."

Tiểu Đào sợ hắn không ngồi xuống, bổ sung nói:

- " Quận chúa ban cho ngươi ngồi xuống."

Quả nhiên, lại là kiểu trừng phạt mới, nước dâng đến đầu, Chu Ngôn giờ phút này cảm thấy không sao cả, liền ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi trừng phạt.

Nhưng hắn lại thấy Tiểu Đào mang trà lạnh lại nói:

- "Uống, quận chúa ban cho ngươi uống."

Chu Ngôn tiếp nhận trà lạnh, trong lòng biết đây nhất định là độc dược, hắn biết quận chúa vẫn luôn ương ngạnh, nhưng còn không đến mức muốn lấy mạng người khác dễ dàng như vậy, cho nên dược này hẳn là muốn cho hắn nếm chút đau khổ.

Nước trà trong trẻo phản ánh ra đôi mắt đen nhánh của hắn, Chu Ngôn bi phẫn nâng ly, một hơi uống cạn.

.... Người này sao uống trà lạnh lại một bộ dáng anh dũng hy sinh như vậy, Tiểu Đào vô ngữ móc ra một bình sứ nhỏ đưa cho hắn:

- "Đây là thuốc trị thương quận chúa cho ngươi, ngươi trở về sáng bôi tối bôi, qua vài ngày hẳn là có thể khỏi."

Thuốc trị thương? Chu Ngôn theo bản năng tiếp lấy bình nhỏ, liền nghe được Tiểu Đào tiếp tục nói:

- "Quận chúa nói ngươi hẳn là bị cảm nắng, cho ngươi nghỉ ngơi ở đây một lúc, ngươi vừa uống chính là trà lạnh, nơi này còn một ly, ngươi khát liền lấy uống, chờ thân thể khôi phục chút lại trở về làm việc.

Trà lạnh? Chu Ngôn chậm rãi dư vị hương vị trong miệng, có chút ngọt, mang theo hơi lạnh.

Tiểu Đào nói xong liền xoay người rời đi, chỉ còn Chu Ngôn một người ngồi ngốc trên ghế, thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh.

Đến khi đã trở lại phòng của mình, hắn mới ngơ ngác phản ứng lại.

Trường Nhạc quận chúa này, sao lại không giống đồn đãi chút nào?