Sau đó mấy năm, hai người liền liên thủ mở công ty, hai người đều tốt nghiệp danh giáo, thực lực cao, sau mấy năm công ty càng ngày càng phát triển.
Cố Bạch hiện tại đã không còn là thiếu niên bần cùng mà là người mà ai gặp cũng cung kính kêu một tiếng “Cố tổng” nhưng ở trước mặt Trình Kim Kim hắn vẫn là thiếu niên chịu đựng e lệ, run rẩy đứng trước mặt cô nói “Tôi thích em.”
Hai người không có con, liền vẫn luôn duy trì thế giới hai người, có đôi khi Trình ba Trình mẹ đều nhịn không được nói:
- “Các con có thể không cần trước mặt chúng ta nị oai như vậy có được hay không?”
Đến 40 tuổi, hai người bắt đầu rút khỏi cương vị ở công ty, bắt đầu du lịch thế giới.
50 tuổi, hai người mua một khu biệt thự ở ngoại thành, Cố Bạch nhàn hạ trông rau tạo hoa viên nhỏ, trồng cây. Chờ đến mùa thu hoạch đều thu hoạch cho vợ ăn.
Nhưng quýt thu hoạch được chua làm răng cô cũng muốn rớt.
60 tuổi, thân thể Trình Kim Kim dần dần xuống dốc, có những lúc không tự biết ngất xỉu.
Tỉnh lại liền thấy Cố Bạch chống quải trượng, đứng bên giường bệnh của cô, mắt đỏ ửng.
Hắn già rồi, trên mặt đều có nếp nhăn, mái tóc hoa râm, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng nồng đậm tình yêu từ 18 tuổi năm ấy.
Hắn đỡ cô chậm rãi ngồi dậy, động tác cẩn thận giống như cô là một khối pha lê dễ vỡ.
- “Em nếu xảy ra bất trắc gì, anh biết phải làm sao bây giờ.”
Đáy mắt hắn mang theo lệ, nhịn không được rơi xuống.
Lách tách, nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay Trình Kim Kim, cô nhịn không được xoa xoa mặt chồng, an ủi nói:
- “Không có việc gì, không có việc gì, em sẽ không rời xa anh.”
Cố Bạch hơn 60 tuổi như đứa bé ôm tay vợ khóc lớn.
Chờ đến 70 tuổi, thân thể hai người đều không tốt lắm.
Ngày mưa tầm tã tựa như khiến bọn họ nhớ tới ngày sơ ngộ đó.
- “Lão gia tử, đẩy tôi đến bên cửa sổ đi."
Trình Kim Kim đã ngồi trên xe lăn.
Cố Bạch run rẩy đẩy xe đến bên cửa sổ.
Không khí lạnh băng, cửa sổ bị bao phủ bởi sương mù, Trình Kim Kim vươn tay lau cửa sổ nói:
- “Ông còn nhớ rõ sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trời cũng mưa to như vậy.”
Hiện tại tinh thần Trình Kim Kim đặc biệt tốt, Cố Bạch loáng thoáng ý thức được, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Tuy đã chuẩn bị tốt nhưng hắn vẫn không nhịn được tựa như hỏng mất đỏ mắt.
Hắn thanh âm nghẹn ngào:
- “Nhớ rõ.”
Nhưng đó rõ ràng không phải ngày đầu tiên hai người gặp mặt, hai người đã là bạn học 1 năm. Nhưng đó lại là lần đầu tiên hắn chú ý đến cô.
- “Ngày đó, tôi muốn cùng ông cùng nhau che ô về nhà, chính là ông cự tuyệt tôi, khi đó ông đối với tôi một chút cũng không tốt.”
Nếu lại cho hắn một cơ hội, hắn sẽ vẫn lựa chọn như cũ, chạy vào trong mưa để người hắn yêu một mình che ô.
Thanh âm Trình Kim Kim càng ngày càng thấp:
- “Nguyên lai là như vậy.”
Cô dừng một chút:
- “Cố Bạch, tôi không còn nữa, ông một người phải sống thật tốt, mỗi ngày phải ăn cơm đúng giờ, tuyết rơi nhớ mang ô...”
Cô lải nhải, tựa như muốn đem chuyện cả đời nói một lần.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, Trình Kim Kim dần dần không có tiếng vang, Cố Bạch rốt cuộc nhịn không được ôm cô gào khóc.
Ngoài cửa sổ mưa tí tách mà rơi, rơi xuống giống như không biết mệt mỏi.
~~~~~~
Đã hết một đời, bạch đầu giai lão. Thế giới sau hai người sẽ gặp lại 💗💗💗
Truyện này nhẹ nhàng rất hợp cho bạn nào thích từ đồng phục đến áo cưới, nữ chính bồi nam chính cả đời.