Mọi ánh mắt của khán giả đều đổ dồn vào Diệp Trạch Tây.
Có người thấp giọng hỏi: “Diệp Trạch Tây cũng bị chê sao?”
"không nhất thiết."
"Thang Cảnh cũng không trốn thoát, tôi nghĩ Diệp Trạch Tây cũng nhất định..."
Chưa kịp nói xong đã nghe thấy giọng nói của Đan Trạch Vũ: “Tôi rất bất ngờ với màn trình diễn ngày hôm qua của cậu. Nếu không phải khuôn mặt này là của cậu, tôi còn tưởng rằng có một người khác đang biểu diễn. Sân khấu mà cậu trình diễn trước khán giả rất...tuyệt vời."
Đan Trạch Vũ đã mắng người ở đây gần như cả buổi sáng. Đây là lần đầu tiên anh khen ngợi một người. Nhiều người tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng cho rằng điều đó có lý.
Dù sao ngày hôm qua Diệp Trạch Tây đã làm cho rất nhiều người kinh ngạc.
Bản thân Diệp Trạch Tây cũng hơi ngạc nhiên.
Đan Trạch Vũ thay đổi vẻ nghiêm túc trước đó, nở nụ cười: “Từ giờ cứ như vậy đi, đương nhiên cũng không cần theo đuổi người ta nữa. Có chút chí hướng nghề nghiệp được không?”
Vừa nói lời này, toàn bộ khán giả không khỏi nhịn cười, thậm chí có nhiều người còn nhìn Thang Cảnh một cách giễu cợt.
Thang Cảnh mỉm cười và không nói gì.
Diệp Trạch Tây tự nhiên nghe được trong giọng điệu trêu chọc của Đan Trạch Vũ, ngây thơ nói: “Không thể làm gì được, tình yêu đến, không thể ngăn cản được.”
Đan Trạch Vũ ngay lập tức vui vẻ sau khi nghe điều này.
Khuất Tiêu cũng cười: “Cậu nhất định phải ngăn cản, đừng để phụ lòng mong đợi của chúng tôi đối với cậu. Chắc cậu không biết rằng thầy Hạ là một giáo viên khắt khe như vậy, trong buổi ôn tập ngày hôm qua cũng không khen ngợi ai, anh ấy vừa mới khen ngợi cậu, chứng tỏ anh ấy rất thích cậu!”
Sau khi cô nói xong, những người chơi có mặt đều ngạc nhiên và có chút bối rối.
Cái gì?
giống?
Nụ cười nơi khóe miệng Thang Cảnh cứng đờ, anh ngước mắt nhìn Hạ Cẩn Quân trước mặt.
Khuất Tiêu lúc này cũng ý thức được mình đã vô tình nói sai, ngay lúc cô đang muốn bù đắp thì lại nghe thấy Diệp Trạch Tây nói: “Không được, thầy Hà không thể là người duy nhất thích tôi. Thầy Đan và cô Khuất không thích tôi à?"
Khuất Tiêu sửng sốt.
Nhìn thấy cô như vậy, Diệp Trạch Tây giả vờ buồn bã: “Xem ra tôi cố gắng chưa đủ, nên tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến mọi người cũng thích tôi.”
"Này, tôi còn chưa nói gì, sao cậu tự biên tự diễn thế?" Khuất Tiêu không biết nên cười hay khóc. Biết Diệp Trạch Tây đang muốn cứu mình, liền cảm kích nhìn cậu.
Hạ Cẩn Quân mỉm cười, đúng lúc cầm micro lên: “Ừ, kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt, thật sự không có ý định đóng phim à?”
Trong mắt Diệp Trạch Tây hiện lên vẻ kinh ngạc, tại sao người này vẫn chưa bỏ cuộc?
“Quên đi,” Diệp Trạch Tây xua tay, làm bộ không hiểu ý của Hạ Cẩn Quân, “Xem ra người như tôi không thích hợp ăn loại đồ ăn này.”
Đan Trạch Vũ buồn cười, theo bản năng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy mình thích hợp ăn cơm như thế nào?”
Khóe miệng Diệp Trạch Tây đột nhiên hiện lên một nụ cười, đôi mắt đẹp cong lên, vẻ mặt trở nên đặc biệt phóng túng, khóe mắt như đang biểu lộ sự kiêu ngạo của mình.
"Có lẽ-" Diệp Trạch Tây kéo dài giọng nói.
Đan Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Diệp Trạch Tây nói: "Là dành cho phú nhị đại."
Khuất Tiêu: "Phì."
Hơi thở của Đan Trạch Vũ đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, anh không thể di chuyển lên xuống, chỉ có thể nhìn nghiêng về phía Hạ Cẩn Quân.
Hạ Cẩn Quân không khỏi cong khóe môi, nghiêng đầu, cố ý giả vờ như không nhìn thấy bộ dạng sa sút của bạn mình.
Đan Trạch Vũ: "..."
Cuối cùng, Khuất Tiêu đã đứng ra bảo Diệp Trạch Tây đừng giả nghèo nữa.
Diệp Trạch Tây có chút bất lực. Tại sao cậu lại nghèo?
Anh ấy có ý đó.
Nhưng hiển nhiên phần lớn người có mặt đều cho rằng Diệp Trạch Tây đang nói đùa, mọi người đều cười trừ, căn bản không có coi trọng.
Chỉ có Thang Cảnh bí mật siết chặt nắm đấm, camera không thể chụp được.
Hầu hết mọi người coi câu chuyện của Hạ Cẩn Quân về việc làm phim là một trò đùa. Đó là bởi vì họ không biết mục đích của việc Hạ Cẩn Quân tham gia "Idol of the Times".
Thang Cảnh và Hạ Cẩn Quân làm cùng một công ty. Thang Cảnh vô tình nghe được từ người đại diện của anh ấy nói rằng Hạ Cẩn Quân đến tham gia "Idol of the Times" để casting cho bộ phim mới mà anh ấy đang lên kế hoạch.
Có rất ít người biết về vấn đề này và Thang Cảnh là một trong số đó.
Người đại diện cũng khuyên Thang Cảnh hãy biểu diễn thật tốt nếu anh thực sự được chọn, dù kỹ năng diễn xuất của anh không đạt chuẩn thì đó vẫn là cơ hội để rèn luyện.
Nghĩ đến những gì Hạ Cẩn Quân vừa nói với Diệp Trạch Tây, khóe miệng Thang Cảnh hơi nhếch lên.
*
Buổi tổng duyệt nhanh chóng kết thúc, Lệ Xương Kiến yêu cầu mọi người nghỉ ngơi một chút trước khi ghi hình thông báo danh sách bị loại.
Nhưng danh sách loại trừ sắp được công bố, ai có thể yên tâm? Không khí trong phòng ghi hình còn căng thẳng hơn buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.
Người duy nhất không lo lắng có lẽ là Diệp Trạch Tây, người thậm chí còn lấy điện thoại di động ra trong phòng trống.
Vừa mở WeChat, phía sau hộp thoại của Ngụy Lê Phi xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở 99 tin nhắn rất bắt mắt.
Diệp Trạch Tây vừa mở tin nhắn lên đã thấy Ngụy Lê Phi nhắn tin đề cử cho cậu một loạt bạn mới chất lượng. Hóa ra những lời của Ngụy Lê Phi trước đó không hề lừa gạt chút nào.
Chỉ trong một buổi sáng, Diệp Trạch Tây đã nhận được hơn chục tin nhắn xác nhận từ những người mà Ngụy Lê Phi giới thiệu.
Diệp Trạch Tây thực sự bất ngờ và có chút bất lực. Cậu nhắn tin hỏi Ngụy Lê Cậu,
Bé Tây: "Mày giới thiệu cho tao toàn những người này làm gì?"
Ngụy Lê Phi trả lời rất nhanh: "Mày nhanh lên xác nhận đi! Tao đã tóm tắt sơ lược về họ và gửi cả ảnh cho mày rồi đấy. Yên tâm đi, tao đã chọn lọc kỹ càng, đảm bảo sạch sẽ. Nếu có ai không ưng ý thì không cần xác nhận, cứ chọn hai ba người mà mày thích rồi nhắn tin làm quen đi, kẻo suốt hai tháng ghi hình mày lại cô đơn. Có phải đang vui sướиɠ lắm rồi không?"
Diệp Trạch Tây: “...”
Diệp Trạch Tây chỉ đáp lại một chữ: "Cút!"
Dù nhận được rất nhiều tin nhắn mời kết bạn, Diệp Trạch Tây đều từ chối hết. Cậu không hiểu Ngụy Lê Phi tìm những người này ở đâu ra mà trong số đó còn có người nhắn tin hỏi: "Nếu không xem qua kịch bản trước đã...".
Những người mà Ngụy Lê Phi giới thiệu đều là để yêu đương mà, yêu đương cũng phải xem kịch bản à?
tệ hại.
Bàn tay từ chối của Diệp Trạch lập tức nhanh hơn.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Hạ Cẩn Quân vang lên trong phòng gia sư.
Khi nhận được tin bị từ chối, trên mặt Hạ Cẩn Quân không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh ấy rõ ràng đã mong đợi kết quả này.
Có vẻ như chúng ta sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa.
Hạ Cẩn Quân cất điện thoại đi, không cần gấp, vẫn còn thời gian.
*
Thời gian nghỉ ngắn trôi qua nhanh chóng và việc ghi âm vẫn tiếp tục.
Đan Trạch Vũ cầm trên tay danh sách những người bị loại lần này. Anh không hề do dự mà bắt đầu công bố danh sách những người bị loại lần này.
Sau khi năm mươi cái tên được đọc lên, tất cả chìm vào im lặng.
Đan Trạch Vũ dừng lại một lúc trước khi tiếp tục: "Tôi xin lỗi, thật đáng tiếc, nhưng lần này hành trình của bạn chỉ có thể dừng lại ở đây."
Vừa dứt lời, Diệp Trạch Tây rõ ràng nghe được thiếu niên bên cạnh đang có chút nức nở. Chính là Huyền Quân cùng nhóm với cậu.
Diệp Trạch Tây ngơ ngác, không khỏi nhớ tới chính mình lúc đó.
Chỉ là chàng trai lúc đó đã bị áp lực cuộc sống xoa dịu từ lâu, một mình bước vào thùng thuốc nhuộm lớn của làng giải trí và nỗ lực vươn lên.
Cậu ta leo lên nhanh đến nỗi lúc đó không chú ý đến tư thế của những người ở lại.
Một chiếc khăn giấy sạch xuất hiện trước mặt Huyền Quân.
Đó là một bàn tay với các khớp xương rõ ràng, nước da trắng ngần và những ngón tay thon thả.
Huyền Quân sửng sốt một lát, vô thức ngước mắt lên, khi nhìn lại, phát hiện người trước mặt chính là Diệp Trạch Tây, cậu ta càng sững sờ tại chỗ.
"Cuộc đời là một cuộc hành trình, và "Thời đại thần tượng" chỉ là điểm khởi đầu của bạn, không phải điểm kết thúc của bạn." Diệp Trạch Tây nói với giọng bình tĩnh.
Huyền Quân ngơ ngác nhìn Diệp Trạch Tây.
Diệp Trạch Tây nhìn bộ dạng sửng sốt của Huyền Quân, nhẹ nhàng thở dài.
Điều cậu không thể chịu đựng nhất là khi cậu bé đẹp trai khóc, nhìn thấy Huyền Quân khóc, mắt cậu đều đỏ hoe.
Hơi nghiêng người sang một bên, Diệp Trạch Tây duỗi tay phải ra, giữa ngón tay thon dài cầm một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt ẩm ướt của Huyền Quân.
Cậu trông như đang xử lý một tác phẩm nghệ thuật quý giá nào đó: "Đừng khóc nữa."
Giọng nói của Diệp Trạch Tây rất nhẹ nhàng.
Giống như một chiếc lông vũ bay lên, nhẹ nhàng xuyên qua đầu trái tim Huyền Quân.
Lúc này, Huyền Quân nghe được tiếng tim mình đập loạn trong l*иg ngực.
Giây tiếp theo, nước mắt của anh càng rơi dữ dội hơn.
Diệp Trạch Tây đột nhiên ngơ ngác.
Tại sao lại khóc nhiều hơn rồi?
Ở đây có rất nhiều chuyển động, và có nhiều con mắt nhìn qua.
Đúng lúc Diệp Trạch Tây đang định tìm lời an ủi thì đạo diễn đã bước lên sân khấu và tuyên bố tất cả thí sinh bị loại sẽ lui xuống.
Huyền Quân lúc này cũng lấy khăn giấy từ tay Diệp Trạch Tây.
Trước khi rời đi, Diệp Trạch Tây nghe thấy Huyền Quân nói "cảm ơn" với cậu bằng giọng mũi nhẹ nhàng.
Lúc đầu Diệp Trạch Tây sửng sốt, không để ý đến chóp tai màu đỏ của Huyền Quân.
Đan Trạch Vũ, người nhận ra cảnh này, đã dùng cùi chỏ chạm vào người bạn bên cạnh và nhìn anh ta.
Sắc mặt Hạ Cẩn Quân không thay đổi, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Tôi càng cảm thấy hài lòng hơn với sự lựa chọn casting này.
Các thí sinh bị loại nhanh chóng rời đi, và việc ghi hình vẫn tiếp tục mà không hề để các thí sinh còn lại phải đau buồn.
Tiếp theo là lúc công bố thứ hạng của các thí sinh ở màn trình diễn đầu tiên, nhưng trước khi công bố thứ hạng, Đan Trạch Vũ lần đầu tiên công bố quy tắc loại trừ ở màn trình diễn thứ hai với sự có mặt của các thí sinh còn lại.
Trong tuần tiếp theo, năm mươi người chơi còn lại sẽ được chia thành mười nhóm, mỗi nhóm năm người và PK sẽ diễn ra giữa các nhóm.
Bốn người chơi đứng đầu trong nhóm chiến thắng sẽ thi đấu trong cùng một nhóm với nhau. Hai người chơi chiến thắng sẽ trực tiếp đi tiếp và những người chơi thua cuộc còn lại sẽ vào nhóm thua cuộc. Từ đó, mười người chơi được thăng hạng đầu tiên sẽ được chọn.
Tất cả các thành viên còn lại của nhóm thua cuộc sẽ thi đấu theo cặp và sẽ được bình chọn bởi các giám khảo và người hướng dẫn công khai tại chỗ. Người chơi có số phiếu bầu cao nhất sẽ được thăng hạng và những người chơi còn lại sẽ bị loại.
Điều đáng nói, ở phần trình diễn thứ 2, ngoài trình diễn đồng đội, tất cả các thí sinh còn phải chuẩn bị thêm 2 tiết mục nữa, đây là một thử thách lớn đối với các thí sinh. Ngoài ra, danh sách loại cho live stage 2 được lập trực tiếp ngay tại chỗ.
Quy tắc cạnh tranh đã biết và con đường thăng tiến trở nên tàn khốc hơn.
Sau khi nghe được thể lệ thi đấu, sắc mặt của rất nhiều người chơi có mặt có chút thay đổi.
"Vậy chúng tôi lập nhóm thế nào bây giờ?" Cuối cùng có một người chơi nhịn không được giơ tay hỏi.
Khóe miệng Đan Trạch Vũ hơi cong lên: "Đó là một câu hỏi hay. Tất nhiên, các nhóm không được chia ngẫu nhiên. Các thành viên trong buổi biểu diễn thứ hai của bạn có liên quan trực tiếp đến kết quả của buổi biểu diễn đầu tiên của bạn."
"Nghĩa là gì?"
Khuất Tiêu mỉm cười tiếp lời: “Nói cách khác, chỉ có mười người đứng đầu bảng xếp hạng mới có thể quyết định đồng đội của mình là ai, những người khác chỉ có thể được chọn.”
Anh vừa dứt lời, tiếng bàn luận trong phòng càng ồn ào hơn.
"Nếu người chơi số một chọn ra bốn trong số mười người chơi hàng đầu, chẳng phải nhóm của họ sẽ bất khả chiến bại sao?"
Thí sinh nghĩ đến điều gì, tổ đạo diễn đương nhiên cũng nghĩ tới.
Vì vậy, quy tắc lựa chọn này cũng có một hạn chế. Mười người chơi đứng đầu chỉ có thể chọn thành viên trong đội từ bốn mươi người đứng cuối.
Bây giờ các thí sinh cảm thấy thoải mái.
“Vậy thì tôi sẽ bắt đầu công bố danh sách người thứ năm mươi đến ba mươi.” Đan Trạch Vũ lấy ra danh sách.
Danh sách bị loại đã được đưa ra, bầu không khí căng thẳng trước khi công bố thứ hạng cũng tự nhiên biến mất.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người chơi chưa được công bố thứ hạng.
Mọi sự chú ý của khán giả đều đổ dồn vào Diệp Trạch Tây và Thang Cảnh.
Hạ Cẩn Quân mỉm cười nhìn hai người rồi cầm micro lên: “Tiếp theo, tôi sẽ tuyên bố, người đoạt giải nhất trong màn trình diễn đầu tiên là –“
"Chúng ta hãy chúc mừng Diệp Trạch Tây!"