Nụ cười của Diệp Trạch Tây đột nhiên cứng đờ.
"Cậu cười cái gì?" Người đàn ông hỏi.
Diệp Trạch Tây ngước mắt lên và nhận ra rằng Hạ Cẩn Quân đã đứng trước mặt mình từ lúc nào đó.
Buổi sáng tốt lành?
Tốt cái rắm.
Diệp Trạch Tây chửi thầm trong lòng, đồng thời cũng nở nụ cười trên môi.
Diệp Trạch Tây đã gặp Hạ Cẩn Quân trong buổi biểu diễn tối qua ngay lúc đó cậu đã muốn bày tỏ cảm xúc của mình.
Hạ Cẩn Quân xứng đáng là nhân vật chính trong tiểu thuyết, với bờ vai rộng và vòng eo hẹp, mặc bộ vest thời trang cao cấp màu đen và đôi chân dài thẳng tắp.
Trong ánh sáng ấm áp trong nhà, người đàn ông có đôi môi tươi cười dưới chiếc mũi thẳng và đôi lông mày đẹp trai. Dù có vẻ ngoài rất lạnh lùng nhưng lúc này anh lại khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Chỉ cần đôi mắt trầm ấm, nếu không cẩn thận, nếu không cẩn thận sẽ bị hút vào.
Vẻ ngoài này quả thực rất hấp dẫn.
Nhưng đáng tiếc, Diệp Trạch Tây cho rằng mình có cùng đặc tính với Hạ Cẩn Quân, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ như vậy ở gần mình như vậy, cậu lại không hề động lòng, ngược lại có chút không vui vì lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Cậu lùi về phía sau nửa bước vẻ mặt không hề thay đổi, sau đó Diệp Trạch Tây lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Chào buổi sáng, thầy Hạ, tôi không cười gì cả."
Danh hiệu này khá mới lạ, Hạ Cẩn Quân hơi nhướng mày, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cậu gọi tôi như vậy.”
Diệp Trạch Tây vẫn nở nụ cười công nghiệp: "Thầy Hạ tìm tôi có chuyện gì sao?"
Hạ Cẩn Quân gật đầu: “Ừ,” anh dừng lại một chút, xác định không có ai xung quanh mới tiếp tục, “Gần đây tôi đang chuẩn bị đóng một bộ phim mới, đúng lúc buổi tuyển tú của cậu kết thúc thì bắt đầu quay. Cậu có muốn tham gia không? "
Diệp Trạch Tây thầm kinh ngạc. Cậu không ngờ Hạ Cẩn Quân lại đến tìm mình vì chuyện này.
Vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi, nhanh chóng trả lời: "Xin lỗi, có thể tôi không có năng khiếu diễn xuất."
Hạ Cẩn Quân hiển nhiên đã đoán trước Diệp Trạch Tây sẽ cự tuyệt, sau đó nói: "Không sao chúng tôi sẽ có giáo viên chuyên nghiệp dạy cậu. Sau khi tuyển tú kết thúc cậu có sắp xếp gì khác không? Nghe nói cậu còn chưa ký hợp đồng với công ty nào, cậu nghĩ sao về sự nghiệp tương lai của mình? Cậu chưa có kế hoạch rõ ràng phải không? Cậu không muốn tiếp tục tạo dựng con đường riêng cho mình trong làng giải trí sao?"
Nụ cười của Diệp Trạch Tây rốt cuộc cũng trở nên chân thật hơn. Đối mặt với ánh mắt có chút mong đợi của Hạ Cẩn Quân, cậu chậm rãi lắc đầu: “Tôi không muốn.”
Hạ Cẩn Quân nghẹn ngào, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vậy lần này đến tham gia “Thần tượng thời đại” cậu không có ước mơ gì sao?”
Diệp Trạch Tây hơi mở miệng.
Hạ Cẩn Quân đã ngắt lời cậu : “Ngoại trừ theo đuổi Thang Cảnh.”
Diệp Trạch Tây nuốt lại những lời đã lọt vào cổ họng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy việc duy nhất còn lại là về nhà kế thừa sự nghiệp của gia đình."
Hạ Cẩn Quân nhìn Diệp Trạch Tây một cách khó hiểu.
Trong mắt Diệp Trạch Tây tràn đầy thành thật, nếu như không phải lúc này thẻ ngân hàng của cậu bị đóng băng, hẳn là cậu muốn trở về làm phú nhị đại rồi !
Hạ Cẩn Quân và Diệp Trạch Tây nhìn nhau hai giây, thất bại.
Được rồi, có vẻ như cuộc trò chuyện hôm nay chỉ có thể kết thúc tại đây.
Lần đầu tiên đi thăm dò, anh đã thất bại. Vừa quay lại phòng giám khảo, Đan Trạch Vũ đã ngồi lại và hỏi Hạ Cẩn Quân xem thế nào.
Hạ Cẩn Quân xoa xoa thái dương nhô cao, nói ra câu trả lời của Diệp Trạch Tây.
Đan Trạch Vũ nghe xong không nhịn được cười: "Thừa kế tài sản của gia đình? Tôi nghĩ Diệp Trạch Tây chỉ kiếm cớ để cản trở anh thôi phải không?"
Hạ Cẩn Quân bất đắc dĩ nói: "Có lẽ vậy."
Đan Trạch Vũ nhìn người bạn tốt của mình và bắt đầu nảy ra ý tưởng: "Tại sao anh không tìm người khác? Tôi nghĩ Thang Cảnh không tệ, cậu ấy phù hợp với tính cách mà cậu nói với tôi."
Hạ Cẩn Quân cũng không vội phản bác, chỉ nói: "Chúng ta lại xem một lần."
*
"Thần tượng thời đại" đã trở thành một hit lớn, khán giả và người hâm mộ bắt đầu kêu gọi phát sóng trên blog chính thức.
Không giống như các chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng khác, cạnh tranh của ‘Idol of the Times’ khắc nghiệt hơn rất nhiều. Tổng cộng chỉ có bốn buổi biểu diễn.
Một nửa sẽ bị loại ở màn trình diễn đầu tiên, năm mươi sẽ tiến lên 25 ở màn trình diễn thứ hai, mười thí sinh đứng đầu sẽ được chọn ở màn trình diễn thứ ba và bốn thí sinh sẽ được chọn ở màn trình diễn cuối cùng, đó là nhóm chung kết.
Hôm qua là thứ Sáu và cũng là buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của "Idol of the Times". Vào tối thứ Bảy, nhóm chương trình sẽ phát hành bản chỉnh sửa hàng ngày trước buổi biểu diễn, bản chỉnh sửa biểu diễn trực tuyến phát vào tối Chủ nhật và nội dung hậu trường.
Vì lý do này, ê-kíp chương trình không đóng kênh bình chọn ngay sau khi biểu diễn mà đóng trước 9h sáng thứ Bảy.
Trước đó, người xem và người hâm mộ có thể bình chọn cho thí sinh mình yêu thích.
Việc sắp xếp hôm nay là xem xét nhận xét của ban giám khảo sau trận đấu và công bố danh sách bị loại.
Khi Diệp Trạch Tây đến, phòng ghi âm đã chật kín người.
Vừa mới xuất hiện ở cửa, đã có nhiều ánh mắt nóng bỏng đổ dồn về phía cậu, nhìn cậu, kinh ngạc hoặc ghen tị.
Trong khoảng thời gian này, đã có một số cuộc thảo luận khá ồn ào.
"cậu có nghĩ lần này Diệp Trạch Tây sẽ đứng ở vị trí số một không?"
"Chắc chỉ có anh ấy và Thang Cảnh mà thôi. Dù sao lần này họ cũng đã đủ nổi tiếng rồi."
Diệp Trạch Tây từ lâu đã quen với những cuộc thảo luận và ánh mắt này, thậm chí cậu còn không cảm thấy mất tự nhiên chút nào khi đáp lại âm thanh đó.
Rất nhiều thực tập sinh sắc mặt mỏng, nhanh chóng ngậm miệng, quay mặt đi. Diệp Trạch Tây cũng tìm thấy người mình đang tìm trong đám đông - Thang Cảnh.
Diệp Trạch Tây vẫy tay với Thang Cảnh từ xa.
Thang Cảnh có chút phức tạp, gật đầu nhìn Diệp Trạch Tây coi như đáp lại.
"Thang Cảnh đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ đứng đầu bảng xếp hạng này, tôi nghĩ Diệp Trạch Tây ở phương diện nào cũng không bằng cậu."
Thang Cảnh không trả lời, chỉ nói: “Ban giám khảo và khán giả đều có ánh mắt sắc bén.”
Người đàn ông đột nhiên cười lớn: "Ừ, Diệp Trạch Tây không có năng lực đó, hôm qua chỉ là may mắn mà thôi..."
Thang Cảnh khẽ cau mày, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Tôi ngồi bên kia.”
Nụ cười của người đàn ông chợt cứng đờ ở khóe miệng.
Phía sau có tiếng cười: “Này, cậu nịnh chân ngựa à?”(ý là vuốt mông ngựa lại vuốt nhầm chân ngựa)
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tái nhợt.
Không quá vài phút, Đan Trạch Vũ, Hạ Cẩn Quân và Khuất Tiêu liền xuất hiện trong phòng ghi âm, và toàn bộ nơi này đột nhiên im lặng.
Mọi người đều biết hôm nay họ đến đây để làm gì nên những người hướng dẫn ngừng nói và đi thẳng vào vấn đề.
Ngay khi buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua kết thúc, tổ đạo diễn đã gửi qua clip màn trình diễn của tất cả các thí sinh. Ba người hướng dẫn đã xem lại màn trình diễn đến tận đêm khuya, phân tích điểm mạnh và điểm yếu của tất cả các thí sinh.
Buổi tập hôm nay tuy nói là ôn tập nhưng thực chất lại thiên về chỉ ra điểm mạnh, điểm yếu của mọi người.
Đan Trạch Vũ luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, dù đối với bản thân hay người khác, anh luôn nghiêm khắc và nỗ lực mang đến sân khấu tốt nhất cho khán giả và người hâm mộ.
Anh cũng bắt đầu buổi đánh giá hôm nay. Vừa mở miệng, Đan Trạch Vũ đã chỉ ra tên của một số thí sinh và chỉ ra những khuyết điểm trong màn trình diễn ngày hôm qua của họ.
Một người chơi bên dưới thì thầm: "Quả nhiên là một huấn luyện viên theo đuổi sự hoàn hảo, điều này quá khắt khe."
Đan Trạch Vũ lần lượt nói rằng hầu hết các thí sinh có mặt đều đã bị phê bình.
Thẳng đến khi Đan Trạch Vũ gọi tên một người khác: "Thang Cảnh."
"Không phải chứ? Thang Cảnh cũng bị nhắc nhở?"
"Theo tôi thì màn trình diễn ngày hôm qua của Thang Cảnh hoàn toàn hoàn hảo!"
"Huấn luyện viên thực sự quá nghiêm khắc!"
Đan Trạch Vũ nói chậm rãi, chậm rãi, dù có chê cũng rất dễ chịu khi nghe.
"Cậu khá tốt, không hề lạc nhịp, biểu diễn trên sân khấu cũng khá tốt. Nhưng vấn đề duy nhất là khi nối hai thí sinh, cậu bị chậm một nhịp. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thang Cảnh ngước mắt nhìn ba vị giám khảo trước mặt.
Hạ Cẩn Quân đang ngồi trên ghế giám khảo, mặc dù không nhìn Thang Cảnh nhưng Thang Cảnh tựa hồ đã bị đâm. Mặt anh ta đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, anh ta xấu hổ không có lỗ nào chui xuống luôn.
"Đó là lỗi của tôi." Thang Cảnh thì thầm.
Đan Trạch Vũ cũng không níu kéo, chỉ nói: "Sau này cẩn thận, đừng để loại chuyện này xảy ra lần nữa."
Thang Cảnh gật đầu: "Cảm ơn thầy Đan.”
Đan Trạch Vũ gật đầu, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, đột nhiên nhướng mày, dài giọng nói: "Tiếp theo, Diệp Trạch Tây."