Chương 6

Trong xe, Việt Kiều cùng người đại diện đang cãi nhau kịch liệt.

Thật ra, chỉ mỗi người đại diện đơn phương bực tức, nếu không phải là đang ở phim trường, cô ấy có thể cãi vang ra bên ngoài.

“Việt Kiều, cậu thế mà vẫn ở đây vui vẻ, cậu có phải muốn chết hay không, có phải hay không?” Ở trong vòng tròn này, người đại diện thủ đoạn có thể nói là oai phong một cõi- Mai Vân Đình, lúc này chỉ vào một lọ thuốc nhỏ màu xanh, trên mặt xanh mét.

Đó đâu phải thứ tốt? Đó là chất gây ảo giác.

Đã nhiều bệnh nhân trầm cảm dùng thuốc này, nhưng chưa thấy ai là người bình thường mà uống nó để tìm kiếm cảm giác bị bệnh trầm cảm.

Việt Kiều thật sự là kẻ điên!

Nghĩ vậy, cô không màng phong độ xông lên phía trước, lấy bình thuốc ném vào thùng rác.

Nhưng cùng thời điểm ấy, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo của Việt Kiều cũng vang lên: “Mai Vân Đình.”

Ba chữ ngắn ngủi, làm động tác của cô ngừng lại, cô quay đầu, nhìn thấy hai tròng mắt của Việt Kiều đã không còn độ ấm.

Việt Kiều cọ xát mảnh vải trên tay, mặt trầm xuống, đôi mắt sắc bén nhìn cô: “Mai Vân Đình, đừng quên cô và tôi chỉ là quan hệ hợp tác, không cần quá nhúng tay vào công việc của tôi, nếu không tùy lúc tôi có thể thay đổi người đại diện.”

Mai Vân Đình khuôn mặt tái nhợt, không nói gì.

Anh nói không sai, bọn họ chỉ là hợp tác mà thôi, thậm chí, không hề giúp đỡ nhau mấy, chỉ là khi cô làm người đại diện cho Việt Kiều có thể một bước lên cao.

Bởi vì Việt Kiều là thiên chi kiêu tử của Việt gia, hoàn toàn là yêu thích diễn kịch mới vào làng giải trí, anh muốn tài nguyên, nó sẽ cuộn cuộn đến, mặc dù anh làm chuyện gì lớn cũng không có truyền thông nào dám đăng bài.

Càng miễn bàn tới, anh có một khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan.

Chẳng qua, một người hoàn mỹ như Việt Kiều lại đối với diễn xuất quá cuồng nhiệt, anh không muốn chỉ là người đại chúng trong mắt người dân, anh muốn là thông qua kỹ thuật diễn chứng minh bản thân.

Vì báo đáp ơn tri ngộ của Nguyên đạo, vì diễn tốt cảnh tâm hồn bị vỡ nát bởi hiện thực trong vai chính- Thẩm Tri Ngộ, anh không tiếc đi theo con đường độc hại, dùng thuốc để tìm kiếm cảm giác của bệnh trầm cảm!

“Như vậy, sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ xảy ra chuyện...”

Thanh âm của người đại diện vô cùng yếu ớt, giãy giụa khuyên xong câu cuối cùng, vẫn không chống cự được thái độ của Việt Kiều, yên lặng bỏ tay ra khỏi bình thuốc.

Ý chí của Việt Kiều quá sắt đá, không vì câu nói của cô mà dao động.

Nam nhân đem bình dược trong tay nắm lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát, anh hơi rũ mắt, đồng tử đen nhánh không một gợn sóng, không biết là do anh đối với cái chết quá mức tự tin, chậm rãi lầm bầu: “Tôi sẽ diễn ra một Thẩm Tri Ngộ hoàn mỹ nhất.”

Người đại diện hoàn toàn không biết nói gì, cô không có làm ra chuyện gì vô vị nữa, trầm mặt xuống, muốn xuống xe. Lúc mở cửa, đúng lúc đối diện với một thanh niên.

Thanh niên thân hình thon dài mảnh khảnh gần như gầy yếu, khuôn mặt vô hại, cười tươi với Mai Vân Đình, lộ ra răng nanh nho nhỏ, thanh âm vừa ngọt lại vừa ngoan: “Chào Mai tỷ, em là Lạc Thức Vi, là người đóng vai Nam Nghiên, em tới tìm Việt ca đối diễn.”

Lạc Thức Vi là ai? Có một chút danh khí cũng vô dụng, xem ra lại là một tiểu minh tinh muốn đi đường tắt, muốn leo lên cây cao là Việt Kiều.

Mai Vân Đình tự nhiên tức giận, châm chọc nói: “Việt Kiều hiện tại không rảnh, nếu cậu muốn diễn thì đi tìm một diễn viên chính khác đi, hắn sẽ thỏa mãn cậu.”

Một câu đã tổn hại cả cậu và Cố Du.

Nhưng mà tại thời điểm cô cự tuyệt , Việt Kiều cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa xe. Đôi mắt anh như xuyên qua thiên sơn vạn thủy, chuẩn xác dừng ở khuôn mặt thanh mát của cậu thanh niên.

“Thức Vi, vào đi.”

Anh ta gọi ai cơ?

Mai Vân Đình theo bản năng quay đầu lại, lại thấy đóa hoa cao lãnh kia của nhà mình, khuôn mặt luôn lạnh nhạt như núi tuyết trên cao không bao giờ tan, thế nhưng chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt nhẽo mà lại chân thật.

Nụ cười ấy, làm hóa tan tuyết, như hoa quỳnh nở rộ, đẹp đến không chân thật, làm người khác thất thần.

Người đại diện mặt đầy mộng bức.

Người mà đối với mọi người mặt đầy lạnh nhạt, mi mắt không bao giờ nhấc lên kia, khi nào lại có thái độ ôn nhu như vậy?

Ôn nhu, với thái độ đối với cô khác nhau như hai người.

Lạc Thức Vi lại vô cùng tự giác nhảy lên xe, nhảy nhót đến bên cạnh Việt Kiều ngồi xuống, cười xán lạn, đưa kịch bản như hiến vật quý, nói: “Việt ca, buổi chiều có vai diễn cần hai chúng ta phối hợp, em cố ý đến tìm ca diễn tập.”

Việt Kiều nhịn không được xoa xoa đầu cậu, nghĩ một đằng nói một nẻo, trêu chọc nói: “Cậu ở đây thiếu một cái tai thỏ, khi vui sẽ dựng lên, nhếch lên thật cao, thật cao.”

Anh nói, dường như không có việc gì vừa xảy ra, đem bình dược trong tay ném ra một góc.

Lạc Thức Vi liếc một cái đã nhìn thấy bình thuốc kia, với tay bắt lấy, cúi đầu vừa thấy chiếc bình, khuôn mặt lập tức biến đổi: “Đây là gì?”

Thuốc gây ảo giác? Cái này uống nhiều sẽ chết!

Cậu vừa rồi muốn che chở nam chủ từ cây non phát triển thành cây đại thụ, vừa chuyển mặt lại phát hiện mầm cải nhà mình đang bị đầu độc! Độc này chắc chắn là của vương bát đản Nguyên Diệc Kỳ!

Lạc Thức Vi tức đến phổi nổ mạnh: “Việt ca, anh điên rồi sao? Bình thuốc này có phải do Nguyên Diệc Kỳ đưa? Anh có thể hay không đừng nghe lời hắn ta, hắn sớm hay muộn cũng sẽ hại chết anh!”

Mai Vân Đình ở bên cạnh quan sát, nội tâm cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ đến lượt ngươi nói? Cô đã khuyên rất nhiều anh ta cũng không nghe, liệu anh có nghe ngươi nói sao?

Quả nhiên.

“Thức Vi, đừng nói bậy.”

Việt Kiều nghiêm túc sửa lại: “Thuốc không phải do Nguyên đạo đưa, là tôi bởi vì muốn nhập diễn mà tự quyết định dùng, cùng người khác không liên quan. Nguyên đạo làm người luôn quang minh lỗi lạc, lòng dạ bằng phẳng, anh ta làm như vậy đều là vì đoàn phim “Vượt rào”, cậu với anh ta chắc có hiểu lầm.”

Lạc Thức Vi: ???

Cậu không thể tin nhìn Việt Kiều với bộ dáng nghiêm túc kia, trăm triệu lần không nghĩ đến chính mình không thể kéo nam chủ vào trận doanh của mình, mà còn bị giáo dục lại!

“Ca, thống ca! Việt Kiều, cái móng heo này lại vì Nguyên Diệc Kỳ mà hung dữ với tôi!”

“Tôi cố gắng cứu mạng của anh ta, Nguyên Diệc Kỳ cho anh ta cái gì mà anh ta tin Nguyên Diệc Kỳ cũng không nguyện tin ta, thật đúng là tra nam! Tôi không bao giờ là Tiểu Điềm Điềm của anh ta nữa...”

Hệ thống bị cậu làm phiền, chậm rì rì nói: "Cậu định từ bỏ sao?"

Giây tiếp theo, anh thấy gương mặt Lạc Thức Vi tái nhợt, lộ vẻ hổ thẹn: “Việt ca, thực xin lỗi, là em quá đáng. Em nghĩ chúng ta là bằng hữu, chỉ là quan tâm ca quá lên không lựa lời...”

“Em không có ý nhắm vào Nguyên đạo, em cũng giống ca tôn kính Nguyên đạo.” Cậu thất thểu đi ra ngoài, bóng dáng khẽ run, một bộ dáng nam khan xấu hổ, thanh âm hơi khàn, thấp giọng nói một câu cuối cùng: “Xin lỗi.”