Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Ác Bị Ta Tra Tấn Đến Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ca, bệnh nan y này có thể tạo cho tôi được không?”

“Không thể.”

“Phi, tra nam, không gọi ngươi là ca ca nữa!”

“Nguyên đạo……”Lạc Thức Vi còn muốn nỗ lực nghĩ xem như thế nào ứng đối.

Nguyên Diệc Kỳ ngón tay xẹt qua gương mặt thanh niên, đầu ngón tay lạnh băng làm Lạc Thức Vi run lên, ngay sau đó liền nghe được âm thanh ôn nhuận của đối phương ở bên tai vang lên: “Đừng sợ, làm đạo diễn của cậu, mặc kệ cái gì bệnh nan y, tôi sẽ mời bác sĩ khoa ngoại đứng đầu thế giới giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Hắn mặt hiện vẻ cổ vũ, ngữ khí không nhanh không chậm: “Cho nên, rốt cuộc là bệnh nan y nào? Là ung thư? Bệnh bạch cầu hay là…… Ân?”

Lạc Thức Vi có thể cảm thụ được ánh mắt nam nhân chuyên chú nhìn mình, đó là một loại ôn nhu trước sau như một, rồi lại tựa như hỗn loạn pha một chút hài hước, tựa trêu chọc con mồi, chính mình nghiền ngẫm xem con mồi hấp hối giãy giụa.

Hiện tại trả lời như thế nào?

Nói bệnh nan y, Nguyên Diệc Kỳ đem cậu đến bệnh viện là có thể vạch trần, vậy chỉ có thể……

Nghịch cảnh trước mặt, Lạc Thức Vi bộc phát ra tiềm lực, cậu ngẩng đầu lên, hốc mắt phiếm hồng, thanh âm khẽ run muốn nói lại thôi: “Nguyên đạo…… Kỳ thật tôi không có bị bệnh nan y.”

“Nga?” Nam nhân hơi hơi nhướng mày, không ngả ngớn nữa, ngược lại mang theo một cảm giác áp bách vô hình, hắn thoạt nhìn cũng không kinh ngạc, chỉ là phối hợp hỏi: “Sao trước kia cậu nói …?”

“Bởi vì tôi không muốn lại làm một người như công cụ bị người nhà hút máu!”

Lạc Thức Vi thống khổ nhắm mắt lại, một đoạn lại một đoạn kí ức hiện lên ở trong đầu, thanh âm hơi khàn: “Nguyên đạo, anh sinh ra ở gia đình tốt, anh có cha là một danh đạo hào hoa phong nhã, mẹ là ảnh hậu. Anh là người nhận hết sủng ái, là thiên chi kiêu tử, cho nên anh vĩnh viễn sẽ không biết, có gia đình sinh hài tử cũng không phải bởi vì yêu, mà là vì tiền.”

Nguyên Diệc Kỳ đang cầm kịch bản, ngón tay hơi hơi co lại.

Trong bóng đêm, nam nhân có đôi mắt màu xanh xám có vẻ lạnh băng sâu thẳm, sâu không lường được, nhưng mà Lạc Thức Vi cũng không có nhìn đến.

Cậu đã hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ chính mình.

“Tôi có một thơ ấu cố gắng vượt qua, tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, khi đói bụng vô cùng, mẹ của tôi cầm tiền trong nhà đánh bài, cha tôi hút thuốc uống rượu đêm khuya không về, tôi cho rằng tôi sẽ sống sờ sờ bị đói chết, không nghĩ tới thế nhưng cũng quen đói khát, chậm rãi liền như vậy trưởng thành.”

Lạc Thức Vi mở mắt ra, tự giễu cười cười, nói: “Tôi trưởng thành, tôi cho rằng vận mệnh sẽ nắm giữ ở trong tay của chính mình , tôi cho rằng tôi không bao giờ dừng lại chỉ vì sinh hoạt khó khăn, nhưng mà không phải như thế…… Tôi chỉ là một cái tiểu minh tinh, tôi không quan tâm đến thù lao ít nhiều khi đóng phim, nhưng là mẹ đánh bài lại càng ngày càng nhiều, liên quan đến vay nặng lãi làm tôi rất sợ hãi.

Vì thỏa mãn thú vui, bọn họ thậm chí không tiếc muốn đem tôi đến giường Cố lão sư !”

Thanh niên phát ra một tiếng bị người thân tổn thương thấu lòng.

Nguyên Diệc Kỳ biến hóa chỉ là chợt lóe mà qua, sớm đã khôi phục bình thường.

Hắn ôn nhu nhìn Lạc Thức Vi, mềm nhẹ âu yếm đầu cậu, hướng dẫn từng bước hỏi: “Kia…… Cậu không thích Cố lão sư sao?”

“Không thích.”

Lạc Thức Vi tựa hồ đã hoàn toàn tín nhiệm Nguyên Diệc Kỳ, giống hài tử lộ ra nội tâm của mình không chút che giấu, cậu nửa làm nũng nửa oán giận: “Tôi tuy rằng chỉ là một tiểu nhân vật hèn mọn, nhưng mà tôi hy vọng, tôi có thể sạch sẽ mà sống.”

“Vậy Tiểu Lạc thích ai?”

“Đương nhiên là Nguyên đạo! Tôi thích nhất chỉ có Nguyên đạo!” Lạc Thức Vi không cần nghĩ ngợi trả lời, hai tròng mắt cậu nhìn phía Nguyên Diệc Kỳ, chân thành nhiệt liệt, sau đó ý thức được chính mình biểu hiện quá rõ ràng, tức khắc gương mặt nổi lên từng mạt ửng đỏ.

“Chỉ thích tôi?”

Nguyên Diệc Kỳ khẽ cười một tiếng, không nhanh không chậm hỏi: “Vậy, Việt Kiều đâu?”

Lạc Thức Vi mặt chân thành: “Việt ca cùng Nguyên đạo không giống nhau, tôi cùng Việt ca chỉ là bằng hữu, mà Nguyên đạo…… Nguyên đạo là người tôi ngưỡng mộ kính trọng, là……” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là thần.”

Câu này nói xong, cậu đợi thật lâu không được đáp lại, Lạc Thức Vi trong lòng bắt đầu bất ổn, phá lệ thấp thỏm.

Cậu thật cẩn thận ngắm nam nhân một chút, liền thấy Nguyên Diệc Kỳ thưởng thức bút máy, khóe môi mỉm cười, ôn tồn lễ độ, biểu tình không thấy hỉ nộ, càng phân không rõ hắn tin bao nhiêu.

Một lúc lâu sau, Lạc Thức Vi sắp hít thở không thông, mới nghe hắn chậm rì rì nói: “Nếu Tiểu Lạc thích ta, vậy diễn cho thật tốt, đừng cô phụ ta cho ngươi thêm suất diễn mới .”

Lạc Thức Vi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

MD, hù chết cha ngươi! Vừa rồi vì diễn thâm tình, cậu chính là hao tổn tâm huyết.

Không thể phủ nhận, Nguyên Diệc Kỳ biếи ŧɦái đích xác có một tuyệt mỹ thịnh thế mỹ nhan, cho nên Lạc Thức Vi vì diễn tốt, lập tức tẩy não chính mình, làm bộ trước mắt mình nhìn đến chính là nữ bản Nguyên Diệc Kỳ.

Tóc dài phiêu phiêu, khuôn mặt tuyệt mỹ, ôn nhu săn sóc ,nữ thần!!!

Một thay đổi như vậy, cậu nháy mắt cứng lại.

Lạc Thức Vi thuận lợi chạy ra ngoài, ôm kịch bản mới do Nguyên đạo đưa, nơm nớp lo sợ về tới khách sạn.

Hệ thống đột nhiên chậm rì rì nhắc nhở một câu: “Ngươi vừa rồi đối với vai ác nói kia một đoạn dài, không phải cuộc đời nguyên thân. Trên thực tế, hắn từ sơ trung dần dần triển lộ ra mỹ mạo bản thân, liền thành người được cả nhà sủng ái.

Cha mẹ hắn vì đem hắn chế tạo thành một cây rụng tiền, đem tài nguyên sở hữu đều trút xuống cho hắn, hơn nữa cho hắn rất nhiều bài học vì đạt tới mục đích có thể không từ thủ đoạn.”

Lạc Thức Vi hừ một tiếng, hùng hùng hổ hổ: “Tôi biết, tôi nói vốn dĩ cũng không phải cái mà nguyên thân trải qua, cuộc đời hắn có gì để tham khảo? Tôi nếu nói tình hình thực tế đã sớm bị Nguyên Diệc Kỳ chơi đùa đến chết.”

Sao có thể giống như bây giờ, đã tránh được một kiếp, lại thuận lợi thêm suất diễn tại đoàn phim?

Cố Du ngày hôm sau tới đoàn phim, mặt âm trầm.

Ngày hôm qua khi bị cự tuyệt, hắn hoàn toàn bị câu “Bệnh nan y” đánh cái trở tay không kịp, không có phản ứng lại, sau đó điều tra nào có cái gì .Hoàn toàn chính là bị người ta lừa!

Thỏ con này thoạt nhìn có mặt ngoài vô hại như vậy, thế nhưng còn có vài phần gian xảo.

Hắn thực sự có chút kinh ngạc, nhưng càng có nhiều hơn sự bực bội khi bị tiểu nhân vật như vậy cự tuyệt.

Một bên trợ lý thấy thế, thấp giọng khuyên giải an ủi nói: “Anh cùng loại tiểu minh tinh này tức giận cái gì, cậu ta suất diễn hôm nay chụp xong liền đóng máy. Anh còn không thoải mái, tôi cùng Triệu ca bên kia nói chuyện, anh ta sẽ an bài người kia đến chỗ không tốt khác, không thể trở mình được nữa.”

Cố Du sắc mặt khá hơn, gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Cậu xem làm đi.”

Trợ lý nhướng mày, lộ ra biểu tình trong lòng hiểu rõ mà không nói ra: “Nói nữa, loại tiểu bạch thỏ này có gì lạc thú, anh xem Việt Kiều, loại này cao lãnh chi hoa có vừa miệng anh không?”

Việt Kiều……

Cố Du ánh mắt đen tối, hắn đương nhiên thích loại này, nhưng mà Việt Kiều có bối cảnh thế lực quá lớn, hơn nữa bản thân cậu ta cũng không phải dễ chọc, trừ phi có thời cơ, nếu không……

Không thể dễ dàng động thủ.

Cho nên loại không biết gì như Lạc Thức Vi khai vị trước, cũng có thể.

Cố Du nghĩ như vậy, không nghĩ tới một hồi sau, trợ lý liền sắc mặt khó coi chạy tới.

“Cố lão sư, này Lạc Thức Vi, một chốc một lát chúng ta không hạ thủ được…”

Cố Du không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sao lại thế ?”

“…… Nguyên đạo, cho cậu ta thêm diễn.” Hắn nói, đem kịch bản mới đẩy tới, “Đây là kịch bản hôm nay công bố, do đoàn phim an bài.”

Cho Lạc Thức Vi thêm diễn?

Cố Du nheo mắt, đoạt lấy kịch bản, sắc mặt tức khắc khó coi.

Há chỉ là thêm diễn, kịch bản không chỉ có xóa giảm suất diễn của Đái Vi làm cô sớm offline, lại còn có đề cập tới ích lợi của Cố Du.

Lạc Thức Vi thêm cảnh, cứng đối cứng đem phong thái nhân vật của Cố Du áp xuống ba phần!

Nếu nói trước kia là dựa theo suất diễn, Cố Du cùng Việt Kiều song nam chủ, như vậy hiện tại chính là Việt Kiều nam chủ, Cố Du nam hai, Lạc Thức Vi nam số 3.

Lạc Thức Vi, một người không có gì danh khí gì chỉ là tiểu minh tinh, xách giày cho rất nhiều nhân vật lớn trong đoàn phim đều không xứng, lại trong một đêm, từ nam N nhảy trở thành nam số ba.

Cố Du càng giở, sắc mặt càng khó xem, hắn nắm kịch bản, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là ai sửa? Không hỏi một tiếng liền dám sửa?”

Nào có biên kịch to gan như vậy, nếu phải minh tinh hạng nhất đâu phải là ăn chay, tùy ý xóa giảm suất diễn của hắn, trọng điểm lại phủng một tiểu trong suốt?

Trợ lý mặt ủ mày ê: “Là Nguyên đạo sửa, anh ta tự mình cho Lạc Thức Vi thêm diễn.”

“……” Cố Du biểu tình cứng đờ, gần như mất tiếng nhìn kịch bản, hơn nửa ngày không có nói ra lời .
« Chương TrướcChương Tiếp »