Vừa dứt lời, thân dưới đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh, “Ưm….” Sắc mặt Nam Tư Nhân trắng bệch, siết chặt cánh tay của người nọ, “Anh, anh thật sự khốn nạn.”
Nghiêm Phong lạnh lùnh hừ cười một tiếng, “Tôi khốn nạn? Không phải em nói lương tâm tôi không biết cắn rứt sao? Em tự mình đến cảm nhận đi, cảm nhận xem mẹ nó lương tâm tôi rốt cuộc có biết đau không?”
Nam Tư Nhân đau đến mức không nói thành lời, chân mày cau chặt lại, cắn chặt môi dưới, cả người đều trở nên căng thẳng.
“Thế nào hả? Không nói nên lời sao? Lúc đó không đâm chết Giang Lê Xuyên lương tâm tôi mới cắn rứt!”
Âm thanh ngập tràn tàn nhẫn như ma quỷ quanh quẩn bên tai, cả người Nam Tư Nhân sửng sốt, hình như thật sự tin rằng hắn nói được làm được, suy nghĩ chưa kịp qua đại não đã buột miệng nói ra, “Không được!”
Lời vừa nói xong, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống thật sâu.
*
Cơ thể được giải thoát, cậu mất hết sức lực dựa lên vách tường ngã xuống nền đất, Nam Tư Nhân ngây ngốc nhìn theo Nghiêm Phong đang u ám kéo khóa quần lên, khuôn mặt trải đầy một tầng băng lạnh, hắn xoay người cầm lên một cái ghế dựa đi về phía cậu, ngay khi cậu cho rằng hắn sẽ đánh xuống thì lại nghe thấy chân ghế rơi xuống một vật gì đó tiếng vang sắc nhọn và chói tai vang lên.
Đó là…..
“Không được!”
Nam Tư Nhân hoảng loạn đứng dậy bắt lấy tay Nghiêm Phong, “Nghiêm Phong, anh không thể làm như vậy….” Giang Lê Xuyên rõ ràng không có ghi thù với hắn, chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu đối tốt với cậu ta mà hắn phải gϊếŧ chết cậu ấy?
Loại yêu thích này của hắn quá nặng nề, cậu không chịu được.
Đôi mắt Nghiêm Phong ngưng lại vài giây, tầm mắt rơi xuống bàn tay đang bắt lấy tay của hắn, giọng nói lạnh lùng không một chút cảm tình, “Hôm nay cậu ta chết chắc rồi.” Vừa dứt lời hắn duỗi tay đẩy mở cửa ra.
Rầm….cánh cửa vừa mới hé mở được một chút thì lập tức bị một cơ thể đột nhiên chặn lại, Nam Tư Nhân chắn ở trước mặt Nghiêm Phong, ánh mắt ảm đạm, sự hoảng loạn bên trong không biết từ khi nào biến thành lạnh nhạt tịch mịch, “Anh không phải muốn tôi ở bên anh sao? Được, chỉ cần buông tha cho cậu ấy, cậu ấy vô tội.”
Nam Tư Nhân nhìn hắn, đôi mắt phiếm hồng, chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo trên người mình xuống, kế tiếp là quần cậu cũng cởi ra, cậu cởi đến khi cả người không còn cái gì để che đậy, thẳng thắn đứng trước mặt hắn.
Hắn không phải thích cơ thể này sao? Vậy thì cho hắn là được.
“Tại sao?!” Gân xanh trên cánh tay nổi lên, thân thể có chút suy nhược dày đặc những dấu vết tình ái. Cảm xúc điên cuồng cùng sự tức giận ẩn nhịn không thể phát tiết, “Nó có cái gì tốt mà khiến em phải như vậy?! Ưm…”
Phiến môi mỏng không kịp để phòng bị đè lại, người trước mắt hắn lúc này chính là người mà hắn tâm tâm niệm niệm vừa yêu vừa hận, cảnh tượng lúc này chính là cảnh mà hắn nằm mơ cũng muốn có, nhưng đến khi nó thật sự xảy ra thì hắn lại không cảm thấy một chút cảm giác sung sướиɠ nào. Cảm xúc rực lửa dưới đáy lòng hắn nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ lý trí, hắn muốn níu giữ khoảng khắc này, cho dù biết cậu đang vì một tên đàn ông khác.
Thả ghế dựa ra, bàn tay to lớn vuốt ve trên vòng eo nhỏ bé của cậu, xoay người ôm cậu đi đến giường.
*
Sau khi Giang Lê Xuyên xuất viện, suốt một tuần không hề thấy bóng dáng của Nam Tư Nhân, cậu chỉ nói một câu mình không có xe, cũng may Giang Lê Xuyên không có nghi ngờ gì.
Cũng trong một tuần này, Nam Tư Nhân bị cầm tù trong căn nhà của Nghiêm Phong, bị hắn làm đến không biết trời đất gì.
Làm xong, Nam Tư Nhân ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài của sổ, thân thể như bị xé ra làm hai, vô cùng đau nhức.
Đột nhiên cả người bị bế lên, tấm chăn ấm áp chớp mắt rơi xuống dưới. Cửa phòng tắm mở lớn, hơi nước mịt mờ bên trong, Nam Tư Nhân nhìn thấy cơ thể phản chiếu trong gương đang bán đứng chính mình, cùng với tên ác quỷ đang bám trên người cậu, rửa sạch cơ thể cho cậu.
Một cảm giác chán ghét buồn nôn dâng lên xâm chiếm trí óc, cậu ghê tởm chính mình vô tình chọc phải ác quỷ, nhưng lại càng ghê tởm chính mình ti tiện tự chủ động.
“Nghiêm Phong, anh thích chân của tôi lắm sao?” Nam Tư Nhân chật vật chống trên bồn nước, rũ mi mắt xuống nhìn chàng thiếu niên đang ngồi xổm xuống rửa sạch hạ thân cho cậu, sắc mặt hắn không thay đổi nhưng cảm giác bị nắm chặt từ cẳng chân truyền lên khiến khóe miệng cậu cong lên một chút, “Tôi biết là anh thích nó, tôi tặng nó cho anh được không?”
Nghiêm Phong đã từng dẫn cậu đi vào tầng hầm thí nghiệm của hắn, từng đôi chân hoàn mỹ không tì vết được ngâm trong bồn Formol* cao bằng nửa người. Chân người trong đó diễm lệ hệt như viên kim cương quý giá, cậu biết đó là lời cảnh cáo của Nghiêm Phong dành cho cậu, lúc đó cậu quả thật đã sợ hãi, nhưng còn hiện tại…..
*Formol: hóa chất này được biết đến như một hóa chất bảo quản trong các phòng thí nghiệm y tế dùng để ướp xác và tiệt trùng dụng cụ.
“Nam Tư Nhân, có phải em đã hối hận rồi không, có phải hay không!” Nghiêm Phonh đột nhiên dùng sức nắm chặt cẳng chân cậu, đôi mắt u ám ngước lên nhìn cậu chằm chằm.
“Không phải, chỉ là tôi muốn tịnh dưỡng một tháng, anh xem tôi truyền cho anh nhiều máu như vậy, anh có thể cho tôi nghỉ ngơi một tháng không? A ưm….”
Đùi trong đột nhiên bị cắn, Nam Tư Nhân không nhịn được rên thành tiếng.
“Được.”
……
Có đôi khi hoang da^ʍ vô độ chỉ ở nhất niệm chi giang, cậu đã bị hắn dạy dỗ trở nên vô cùng mẫn cảm.
Từ nhà họ Nghiêm bước ra đã là giữa trưa, tinh thần và thể xác của Nam Tư Nhân đều mệt mỏi, sinh ra một loại cảm giác tự như ảo giác.
Đầu tiên nghỉ ngơi trong nhà hai ngày, bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo quả thật đã khiến Nghiêm Phong bỏ xuống cảnh giác. Chỉ là cậu nghĩ cứ chậm chạp như vậy sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, Nam Tư Nhân thật sự hận không thể gõ đầu Giang Lê Xuyên hỏi xem cậu ta rốt cuộc là không hài lòng ở cậu chổ nào.
Một tháng này cậu nhất định phải công lược đủ điểm, nếu không cậu sẽ phải ở bên cạnh Nghiêm Phong mãi mãi.
Chỉ là Nam Tư Nhân không ngờ rằng ngày đầu tiên trở trường cậu đã gặp phải nữ chính Bạch Tô Tô, không, nói đúng hơn là cô nàng chủ động đến tìm cậu.
Bạch Tô Tô lớn lên xinh đẹp, chẳng qua giọng điệu có chút hung hăn dọa người, cô nàng nói: “Người Lê Xuyên thích là cậu đúng không Nam Tư Nhân?”
Nói xong lời này, Bạch Tô Tô tựa như đang nhìn thấy thứ đồ vật ghê tởm gì đó, “Lớn lên giống hệt mấy tên mặt trắng, Lê Xuyên chính là bị cậu dạy hư, tôi khuyên cậu cách xa cậu ấy một chút, tôi mới chính là cô con dâu mà cha mẹ anh ấy chọn.”
Nam Tư Nhân có chút không theo kịp, cậu cùng cô ta tranh nhau chức vị con dâu? Lê Xuyên thích cậu? Cứ thế mà bị mấy vấn đề này làm hoang mang, nhưng Nam Tư Nhân vẫn bắt được điểm mấu chốt, “Cô thích Lê Xuyên? Tại sao hồi đó cậu ấy cố gắng theo đuổi cô như vậy mà cô không chịu đồng ý?”
Nếu cô ta đồng ý thì tất thảy mọi việc đều thuận lợi hơn rất nhiều.
Bạch Tô Tô ấp úng một lúc, sau đó lại thẹn quá hóa giận hung hăn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, “Liên quan gì đến cậu! Nói tóm lại tôi bảo cậu cách anh ấy càng xa càng tốt!”
Nam Tư Nhân vẫn có chút không hiểu nhưng hệ thống trong đầu lại nói bốn chữ “Lạt mềm buột chặt”, Nam Tư Nhân lập tức hiểu ra.
“Tôi và Giang Lê Xuyên là anh em tốt, Bạch Tô Tô, cô có lẽ suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đối với Giang Lê Xuyên, Nam Tư Nhân cũng không thật sự có quá nhiều cảm giác, trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm giác áy náy chiếm phần lớn hơn, hơn nữa cậu cũng không phát hiện đối phương có ý gì đặc biệt với mình.
“Nhân Tử!”
Đột nhiên phía sau vang lên âm thanh, Nam Tư Nhân chưa kịp quay đầu thì cổ tay đã bị người ta bắt lấy, “Bạch Tô Tô, cô nói với cậu ấy mấy chuyện này để làm gì? Tự lo cho mình đi! Nhân Tử, chúng ta đi thôi!” Giang Lê Xuyên nói xong còn hung hăng trừng mắt liếc Bạch Tô Tô.
“Nhân Tử, cậu thật sự nghĩ như thế ư?” Giang Lê Xuyên kéo cậu đến phía sau dãy phòng học, cau mày nhìn cậu.
Nam Tư Nhân cảm thấy khó hiểu, “Cái gì mà nghĩ như thế?”
“Chính là, chính là chuyện cậu thật sự chỉ xem tôi là anh em tốt thôi ấy?” Giang Lê Xuyên có chút khó khăn nói ra, cậu ta biết mình có loại tình cảm gì với Nam Tư Nhân, từ cái ngày diễn ra trận bóng rổ đó cậu đã sớm biết tình cảm của mình đối với Nam Tư Nhân không phải là loại tình cảm anh em tốt đơn thuần.
Nếu nói từ chối Bạch Tô Tô là theo bản năng thì khi cậu nghe Nghiêm Phong cảnh cáo mình cách xa Nam Tư Nhân thì cậu đã hiểu trong lòng mình nghĩ gì, bằng không cậu cũng không thẹn quá hóa giận suýt chút nữa đánh nhau với hắn ở sân tập.
“Lê xuyên, tôi….”
“Nhân Tử, cậu đã nói cậu không thích Nghiêm Phong!” Giang Lê Xuyên vội vàng cắt ngang lời cậu, “Nhân Tử, tôi….”
Reng reng reng ——
Tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, chân mày Giang Lê Xuyên cau lại, tình huống hiện tại không thể nói thêm gì nữa, “Nhân Tử, tối nay hẹn cậu ở tiệm trà sữa ở Nhạc Thành, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu nhất định phải đến, biết chưa?”
Chân thành tin tưởng ôm bả vai Nam Tư Nhân, chuẩn bị kề vai cùng cậu vào học, nhưng khi cậu chạm vào Nam Tư Nhân, đối phương khẽ rùng mình một cái, rất khẽ rất khó phát hiện. Ánh mắt Giang Lê Xuyên khựng lại, mí mắt rũ xuống, chăm chú nhìn bên mặt Nam Tư Nhân, một tia kiên định quyết tâm vụt qua đáy mắt.
“Ầy, được rồi.” Nam Tư Nhân ngẫm nghĩ, người kia không có đến trường, hẳn là sẽ không có chuyện gì vì thế cậu liền nhận lời.
Tuy nhiên, đến khi tan học Nam Tư Nhân đi đến tiệm trà sửa kia đợi thật lâu vẫn không thấy ai, gọi điện cũng không ai nhận, lúc này đã là 11 giờ đêm, không ngờ rằng lại nhận được thông báo khẩn cấp của hệ thống:
[ Ký chủ chú ý, ký chủ chú ý, tính mạng Giang Lê Xuyên đang gặp nguy hiểm, nếu nhiệm vụ thất bại thì cậu sẽ mất đi cơ hội duy nhất của mình. ]
Nghe thấy thông báo này, trái tim Nam Tư Nhân đột nhiên rơi xuống, lọt vào đáy vực, bốn chữ “Nhiệm vụ thất bại” không có ai hiểu rõ hàm ý trong đó hơn cậu, hệt như cán cân bị đổ ngược, khủng hoảng từ tận đáy lòng dâng lên cuồn cuộn như sóng dữ.
Mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra như mưa, bàn tay run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm được số điện thoại mà người kia cưỡng ép bắt cậu lưu vào, nhấn quay số….
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
“Alo,” Giọng nói của người bên kia truyền đến, bình tĩnh ngoài dự đoán, thậm chí còn trầm thấp gợi cảm.
Nhưng nội tâm Nam Tư Nhân vô cùng gấp gáp, ngón tay nắm chặt điện thoại đến trắng bệch, lòng bàn tay đổ ra tầng mồ hôi mỏng, phiến môi nhợt nhạt mấp máy, “Nghiêm Phong…..anh đang ở đâu…”
“À, tôi đang ở phòng thí nghiệm là thực nghiệm, đem tới một vật thí nghiệm mới đó mà…”
“A——” Một âm thanh la hét thảm thiết đột nhiện truyền qua điện thoại xuyên đến tai cậu.
Giọng nói kia……
“Lê Xuyên!” Nam Tư Nhân cuối cùng nhịn không nổi nữa, “Anh làm gì cậu ấy?! Nghiêm Phong, anh đã đồng ý với tôi sẽ không tổn thương cậu ấy, anh đã đồng ý với tôi rồi.”
Khàn giọng hét lớn, giọng điệu thậm chí còn có tiếng nức nở không thể xem nhẹ, “Nghiêm Phong, tại sao anh lại gạt tôi?” Mấy ngày nay cậu khuất nhục chịu đựng, chấp nhận tất cả tiếng chê cười, nhưng hắn vốn không định buông tha cho Giang Lê Xuyên.
“Nam Tư Nhân, em khóc vì nó ư?!” Ngưòi đàn ông bên kia đột nhiên nổi giận gầm lên, bình tĩnh ban nãy tựa hồ không còn tồn tại, ngay sau đó là âm thanh leng keng của kim loại va chạm trên nền đất lẫn với tiếng rống giận của người đàn ông.
“Nghiêm Phong…… Anh…… đã đồng ý với tôi rồi……”
Nam Tư Nhân còn chưa nói xong, điện thoại “đinh” một tiếng, cậu giật mình nhìn vào màn hình điện thoại, một tấm ảnh chụp đập vào mắt cậu.
Một đôi chân bị chặt đứt, máu tươi tuôn ra xối xả.
Buồn nôn….
Cảm giác buồn nôn đáng ghét khiến người ta ghê tởm trào lên từ cổ họng, Nam Tư Nhân khó chịu ôm bụng ngồi xổm xuống, đầu óc muốn nổ tung, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, “Nghiêm Phong, anh không phải là người, tôi hận anh…”
“Nam Tư Nhân, chỉ mới là một đôi chân mà em đã hận tôi?!” Gân xanh trên trán Nghiêm Phong nổi lên, con dao phẫu thuật lạnh lẽo trong tay bất chợt bị siết chặt, “Vậy nếu như tôi moi tim nó ra, có phải em sẽ đến gϊếŧ tôi để báo thù cho nó không?”