Chương 12: Vị Hoàng Hậu thứ sáu

Dung Thiên Tung đứng ở một nơi hẻo lánh trên sườn núi cao ít dấu chân người lui tới phía sau Bảo Tương Tự ngắm cảnh, một thân trường bào phức tạp trùng điệp với tay áo đón gió đong đưa, xiêm y dùng loại gấm thượng hạng may thành, trên đường viền thì dùng chỉ bạc thêu lên ám văn, dưới ánh mặt trời có hơi lấp lánh, trông giống như tiên nhân muốn thuận gió trở về.

Không lâu sau, một tên thủ hạ đi tới, kính cẩn bẩm báo: "Bẩm Vương gia, người đã chết rồi, tối hôm qua Tưởng phủ đã treo lên bái yết."

"Đừng để người khác phát giác."

"Vương gia yên tâm, thuộc hạ làm cực kỳ sạch sẽ. Giống như hai lần trước đều đánh bằng cục nước đá. Cho dù có người nghi ngờ, cục nước đá cũng đã tan hết rồi, không tìm được binh khí, như vậy sẽ chết không đối chứng."

Vị tiểu thư được chọn lần này hết sức thận trọng, từ trước đến nay đều trốn ở nhà không dám ra ngoài, chuyện đến bây giờ mới giải quyết xong, tuy vậy cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.

Dung Thiên Tung hài lòng gật đầu: "Vương Bình, ngươi làm rất tốt, đây là lần thứ sáu, nhanh chóng truyền tin càng sớm càng tốt."

Vương Bình chắp tay: "Thuộc hạ đã rõ, đã ở an bài người làm. Nhưng lúc thuộc hạ tới đã thấy xe ngựa của Kỳ tiểu thư ngừng ở trên quảng trường phía trước Bảo Tương Tự, lúc này ước chừng còn chưa đi, Vương gia có muốn đến chào hỏi một tiếng hay không?"

Nghe tin Kỳ Triều Phi cũng ở đó, Dung Thiên Tung thất thần trong giây lát, khi mười ba tuổi, hắn đã từng nhìn thấy nàng đi ngang qua một đám đông ở xa xa và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi đó, nàng là danh môn đích nữ, hắn lại là một người không thể bước ra ánh sáng, làm sao dám mơ ước với nàng.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, hắn ta là một Vương gia phong hoa tuyệt đại nổi tiếng khắp thiên hạ, tất cả nữ tử trên đời này khi nghe đến danh tiếng của hắn là Dung Thiên Tung, đều không khỏi ngưỡng mộ hắn, ngay cả Kỳ Triều Phi cũng không ngoại lệ.

Hắn ta gật đầu và xuống núi với tư thế ngẩng cao đầu như một con công đực xinh đẹp.

Bảo Tương Tự rất lớn, chiếm mấy chục khoảnh vùng núi phong cảnh lại rất đẹp, là một tòa chùa miếu của Hoàng gia, phía trước có miếu thờ, tăng xá, dân thường có thể ra vào tùy ý, phía sau còn có xây một vườn thượng uyển chuyên dành cho vương công quý tộc sử dụng.

Vườn thượng uyển người bình thường vào không được, bên ngoài còn có Ngự lâm quân canh giữ, thập phần an toàn, cho nên Kỳ Triều Phi đuổi người hầu cận đi rồi, một mình đi đi đứng đứng, đi dạo tản bộ

Mặc dù nàng có thể ra vào Ngự Hoa Viên trong hậu cung của Biểu ca Hoàng đế, nhưng khu vườn thượng uyển của Bảo Tương Tự được xây dựng trên núi, còn hoang sơ hơn nhiều so với non bộ và nước chảy trong Ngự Hoa Viên. Cho nên các đại quan quý nhân có thời gian rãnh, họ đều giống như Kỳ Triều Phi, thích đến đây đi dạo.

Dường như có ai đó đang đánh đàn phía trước, gió núi đưa tiếng đàn, thật thanh tao.

Kỳ Triều Phi nhịn không được liền đi đến nơi đó, quả nhiên thấy một người nổi bật bất phàm thanh tuyển nam tử ngồi ở trong đình đánh đàn, bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước.

Hóa ra là Kiềm Vương Dung Thiên Tung, nàng nhất thời nhìn đến ngây dại, dưới chân nửa bước cũng không nhúc nhích.

Dây đàn bị đứt và đột ngột dừng lại, Dung Thiên Tung thấp giọng hỏi: "Ai đang nghe trộm?"

Dung Thiên Tung nâng cằm lên và hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người đứng ngoài đình là Kề Triều Phi, hắn nhếch lên khóe miệng cười: "Hóa ra là tri âm cũng đến."

Mặt Kỳ Triều Phi "Phừng" một cái đỏ bừng.

Dung Thiên Tung tiêu sái giơ tay thỉnh Kỳ Triều Phi ngồi xuống: "Tri âm mời ngồi, ta thay dây đàn rồi sẽ lại vì nàng đàn một khúc."

Kỳ Triều Phi đang ở tuổi lần đầu tiên biết đến tình yêu nam nữ, khi nghe được câu "Tri âm" này, mặc dù cảm thấy không nên nói chuyện với người đàn ông bên ngoài, nhưng vẫn không thể nhịn được mà bước vào đình, đỏ mặt mà ngồi đối diện với Dung Thiên Tung.

Nàng nhìn hắn dùng ngón tay thon dài một lần nữa điều chỉnh dây đàn, ống tay áo to rộng trong lúc vô tình phất quá đàn cổ, nàng cảm thấy, tâm của mình cũng bị thứ gì vỗ động. Cứ như vậy ngồi si ngốc mà nghe hắn đàn một khúc lại một khúc, thẳng đến người hầu trong nhà đi vào tìm nàng, xa xa gọi nàng.

Sợ bị người ta nhìn thấy, Kỳ Triều Phi đứng dậy muốn rời đi, nhưng sau khi ra khỏi đình, không khỏi quay đầu lại hỏi: "Vương gia sau này còn lại đến đây chơi đàn sao?"

Dung Thiên TUng dùng ngón tay bấm dây đàn: "Chỉ cần tiểu thư muốn nghe, Tiểu Vương nguyện sẵn lòng cống hiến sức lực."

"Ba ngày sau, ta sẽ lại tới."

Kỳ Triều Phi nói xong, vẻ mặt phát sốt, che mặt chạy đi, dung mạo của nàng rất diễm lệ, dáng vẻ thẹn thùng như vậy lại giống như hoa mẫu đơn hé mở, thuần khiết bốc lửa.

Dung Thiên Tung nhìn bóng lưng của nàng, nở một nụ cười như đã trong dự đoán, mặc dù nam nữ trao gửi riêng tư không thích hợp nhưng nàng sớm muộn gì cũng sẽ là của hắn, sớm hay muộn cũng không quan trọng.

Hắn vốn là con của vợ lẽ bị xem thường của Kiềm Quốc Công Dung Phúc Hải, không, hắn ngay cả con vợ lẽ cũng không phải, là Dung Phúc Hải lúc dừng chân ở Nam Cương bèn có con với một ca cơ ở bên ngoài.

Quốc Công chi vị là không tới phiên hắn kế thừa, tài sản gia tộc trong Công phủ cũng là quyết định phân không tới, bởi vì chính thất phu nhân không đồng ý mẫu thân của hắn vào cửa, cho nên ngay cả gia phả, hắn cũng chưa có tư cách nhập.

Ai biết rằng một chiếc bánh lớn từ trên bầu trời lại rơi xuống, Địch Dương, lúc đó vẫn còn là hoàng tử, đã một đao băm vợ chồng Kiềm Quốc Công và Thế tử. Nhưng trong cung chỉ nói rằng họ bệnh cấp tính mà chết bất đắc kỳ tử.

Để che giấu tai mắt của mọi người, ngày hôm sau, Tiên hoàng đế đã hạ chỉ phong cho Dung gia Quốc Công lên làm thân vương. Lúc đang suy nghĩ nên phong ai lên làm Kiềm Vương thì vị Tiên Đế cáo già này đã giữ lại một tay, phong cho Dung Thiên Tung, đứa con ở bên ngoài này, thuận thế liền cũng phong cho vị ca cơ năm đó không thể vào được Dung gia làm Cáo Mệnh phu nhân.

Hơn nữa, thứ nhất, Dung Thiên Tung là đứa con lớn tuổi nhất còn sót lại, thế là hắn danh chính ngôn thuận chiếm được cái danh trưởng tử đích tôn.

Thứ hai, thân phận thân vương rất cao quý, khác họ với vua càng không thể phong tùy tiện, Tiên Đế cũng sợ dưỡng hổ vì hoạn, nhưng có điều một đứa con bên ngoài không có căn cơ gì như Dung Thiên Tung, sẽ không sợ hắn khuấy động bọt nước gì được.

Thứ ba, bất kể ai được phong làm Kiềm Vương, trong mắt thiên hạ, đó là Tiên Đế khen thưởng Dung gia, được danh tiếng là người ân cần săn sóc với các thần tử của mình. Ngoại trừ những người hiểu rõ ngọn nguồn ra, thì đâu ai biết được tình huống của những nhi tử trong nhà ông ta là như thế nào.

Dưới sự cân nhắc của Đế Vương, Dung Thiên Tung có thể được ví như một bước lên trời, điều kỳ lạ là hắn không những không có tính kiêu ngạo của kẻ tiểu nhân, mà ngược lại còn thu mình luôn ở trong nhà và không bao giờ ra ngoài. Khi Tiên Đế còn sống, ông ta dường như còn không nhớ nỗi đến người này.

Thẳng đến Địch Dương đăng cơ, hắn mới dần dần hiển lộ sự nổi bật.

Việc Dung Thiên Tung thờ ơ với sự sỉ nhục không phải vì có cao nhân chỉ điểm, mà bởi vì bắt đầu vào năm mười bốn tuổi, đột nhiên trong đầu có rất nhiều rất nhiều ký ức kỳ lạ.

Mười bốn tuổi là độ tuổi nổi loạn nhất của thiếu niên, hắn và mẫu thân đều đang lưu lạc ở bên ngoài, nhìn đại trạch đẹp đẽ của Quốc Công phủ, ngày nào cũng thấy hận phụ thân và mẹ cả, sau khi những kí ức này hiện ra, hắn vốn nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của riêng mình.

Nhưng sau một vài chuyện xảy ra, thời điểm chết của mấy vị trưởng lão Dung gia vô cùng đúng, hắn dần dần tin tưởng, đây có lẽ là ký ức kiếp trước của hắn.

Hắn bắt đầu âm thầm chờ ngày Hoàng Hậu băng hà, ngày đó, phụ thân, mẹ cả và huynh trưởng sẽ vào cung, sau đó sẽ bị Địch Dương một đao làm thịt, nói đến đây, Địch Dương cũng coi như đa ra tay giúp hắn xả ra một ngụm ác khí.

Ngày đó chính là bước ngoặt để cho hắn đi lêи đỉиɦ cao của nhân sinh cho nên những con người đó cần phải chết, để không còn bất kỳ chuyện gì có thể xảy ra.

Để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ, vào ngày tang lễ của Hoàng Hậu, Dung Thiên Tung cũng đã mua được nhân thủ trước, an bài ở bên cạnh của Địch Dương.

Sau đó, hắn quả nhiên thành công trở thành Kiềm Vương, và mọi thứ vẫn giống như kiếp trước. Bây giờ tính toán ngày tháng, không đầy ba năm nữa, hắn sẽ không thể làm Vương gia được nữa.

Bởi vì hắn sắp được lên ngôi Hoàng Đế, giống như kiếp trước.

Trong phủ Tả Đô Ngự Sử một mảnh gió thảm mưa sầu, Tưởng Thành Nghiệp bi thương muốn chết, Tưởng phu nhân càng là khóc đến chết đi sống lại.

Tưởng Như Lan đã đi chết.

Một đại cô nương đang sống êm đềm, lúc ăn cơm trưa, còn cùng mẹ nàng nói chính mình ở nhà lâu đến phát chán, cũng nghĩ thông suốt, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Tưởng phu nhân khuyên nàng đi ra ngoài đi dạo một chút, mua chút son phấn mình thích để giải sầu.

Ai dè khi đang đi đến vòm cầu gần cầu vượt thì bất ngờ bị rơi xuống nước, hai đứa nha hoàn nhảy xuống cứu nàng, nhưng cũng không cứu được. Kết quả cả ba cùng chết.

Nhũ mẫu hoang mang rối loạn mà chạy vào, nói khẽ vào tai Tưởng phu nhân mấy câu. Lúc bà mới vừa thay đổi áo liệm cho tiểu thư, thì phát hiện trên đầu ngực của nàng có một vết màu tím to bằng quả óc chó, vị trí cùng hình dạng đều có chút xấu hổ, thoạt nhìn giống như là dùng miệng hút ra tới.

Tưởng phu nhân sửng sốt, chẳng lẽ là nha đầu này có người bên ngoài, bà không dám giấu diếm, đem tống cổ hết hạ nhân đi ra ngoài, lặng lẽ nói cho lão gia nghe.

Tưởng Thành Nghiệp nhíu mày: "Người cũng đã chết, không cần để lộ ra, nếu thật là có người bên ngoài, dù sao nữ nhi cũng không còn, chết vô đối chứng, việc này không nhận là được."

Tưởng phu nhân thương tâm quá độ mà đánh đấm vào trượng phu mình: "Đều tại ông tham lam, biết rõ đó là cái giường sưởi, còn ham phú quý, đem đẩy nữ nhi vào, nếu khuê nữ vốn đã có người mình thích rồi, thì chúng ta chẳng phải là càng thực xin lỗi khuê nữ sao."

"Đàn bà các ngươi biết cái gì, đừng có nói bậy, cái gì giường sưởi không giường sưởi. Truyền ra ngoài sẽ là đại bất kính."

Tưởng phu nhân khóc lớn lên: "Ta không hiểu những cái đó, ta chỉ biết trước sau cũng đã chết năm người, ai cũng đều nói con gái chúng ta kết cục cũng sẽ phải chết, ông lại không tin, sao có thể nhẫn tâm như vậy, đem đẩy khuê nữ vào trong đó chứ."

Tưởng Thành Nghiệp lập tức bực bội, nữ nhi đã chết ông cũng rất đau lòng, hơn nữa việc này xác thật cũng chẳng thể nào trách ông, người do Hoàng gia định ra, ai có thể cãi lại.

Lúc này, hạ nhân từ bên ngoài thông truyền, trong hoàng cung và phủ Lương Quốc Công đều phái người đưa tang nghi đến phúng viếng.

Tưởng Thành Nghiệp vội vàng đỡ lấy lão thê đi ra ngoài nghênh đón, dặn dò bà: "Bà nhanh chút, cũng đừng nói những lời đi quá giới hạn đó nữa, vị ở trên kia, cũng không phải là nhân quân đâu."

Lương Quốc công Tống Hoài Phong và Lương Quốc phu nhân Đường thị vừa nghe nói Tưởng Như Lan đã chết, đều là thở dài không thôi, nhưng họ cũng không ngạc nhiên cho lắm, hai vợ chồng già lập tức liền chạy vào trong cung.

Chuyện này nói ra thì rất dài.

Địch Dương đăng cơ năm mười lăm tuổi, Lương Quốc công Tống Hoài Phong vì mượn sức bạn cũ trong triều, liền đính hôn một người con gái của một vị lão thần có danh vọng cho hắn, hai bên đều còn nhỏ tuổi, cho nên đính hôn rồi thì đợi ba năm sau mới thành hôn, nào ngờ nha đầu kia lại không may mắn, nàng từ nhỏ đã mắc bệnh hen suyễn, một hơi không thở nổi liền ngạt thở mà chết.

Vì thế mà người thứ hai đã cố ý đi dò hỏi rất rõ ràng, gia tộc không có ai bị bệnh kín, ai mà ngờ vào mùa xuân nàng lại bị mắc bệnh thương hàn sau đó cũng chết.

Người thứ ba là một tài nữ cũng khá nổi danh, nhưng thánh chỉ vừa hạ không bao lâu, trong Kinh Thành đột nhiên nổi lên lời đồn đãi khắp nơi, nói Địch Dương mệnh ngạnh khắc thê, sát phụ thí mẫu tội nghiệt quá nặng, số mệnh chú định phải chịu cô đơn.

Mỹ nhân văn nhã mảnh mai này vốn có một tâm hồn rất nhạy cảm, nghe xong những lời này, liền cả ngày không thể nào ăn ngủ gì được, ngày một gầy ốm, cuối cùng thì suy nhược quá mà chết.

Người thứ tư thì đang lúc chơi đánh mã cầu*, thì đột nhiên con ngựa bất ngờ chạy như điên, thế cho nên té ngựa mà chết.

*Mã cầu: Môn thể thao cưỡi ngựa mà đánh bóng

Còn người thứ năm lúc cùng mẫu thân lên chùa thắp hương, khi đang đi trên đường núi thì bỗng bị trượt chân, lăn xuống núi té chết.

Tưởng Như Lan là vị Hoàng Hậu thứ sáu chưa vào cửa của Địch Dương, cũng đã đi về cõi tiên.

Lúc hai vợ chồng già Lương Quốc công đến, đại tôn tử bảo bối Địch Dương của họ đã tức giận đến mức đem mọi thứ có thể đập phá trong thượng thư phòng đều đập phá.

Đối với Địch Dương mà nói, đây không chỉ là vấn đề không cưới được lão bà, mà càng nghiêm trọng hơn là, những lời đồn đại bên ngoài nhất định sẽ ngày càng dữ dội thêm.

Hắn đăng cơ đã bảy năm, nhưng những lời đồn đại không hay về hắn trong nước cũng không ngớt, hắn từ trong tay lão tử của mình kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, tuy nhiên chỉ là chém mấy kẽ tiện nhân đã tàn hại mẫu hậu của mình, tự nhận không thẹn với lương tâm, nhưng mà thật sự cũng không thể nào chịu nổi tích hủy tiêu cốt*.

*Tích hủy tiêu cốt: Lời gièm pha làm tan xương nát thịt.

Bọn thái giám mới vừa đem thượng thư phòng quét tước sạch sẽ, vợ chồng Lương Quốc công liền bước vào, Đường thị phu nhân tiến vào liền bắt đầu lau nước mắt: "Hoàng Thượng, chuyện này rõ ràng đều là do mệnh của những nha đầu đó không tốt, tại sao có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu đứa cháu ngoan của ta, lão thân mà bắt được kẻ nào nói bậy, không cắt lưỡi của hắn là không được mà."

Địch Dương lớn lên bên cạnh ông ngoại và bà ngoại, khi nhìn thấy bà ngoại đến, đau đầu nói: "Quên đi, thiên hạ có nhiều người như vậy, không lẽ trẫm phải đi giải thích cho từng người một, trẫm không có sát phụ thí mẫu sao?"

Đường lão phu nhân vội vàng an ủi hắn: "Hoàng Thượng đừng sợ, ngày khác lão thân sẽ tìm cho ngươi một nha đầu tốt hơn!"

Địch Dương dựng thẳng lông mày lên, không kiên nhẫn nói: "Không cần, để cho trẫm có chút thời gian sống yên ổn đi, cả ngày vì những việc này đau đầu quá."

Trái chết một người phải chết một vị, ai có thể chịu được, riết rồi làm cho Địch Dương không còn chút tâm tư nào đối với việc cưới vợ.

Đường thị phu nhân bắt đầu lảm nhảm: "Cái đứa nhỏ này làm sao có thể nói như vậy được chứ, tức phụ sao có thể không cần được." Nói xong lại bắt đầu lau nước mắt: "Đều do những bọn điêu dân bên ngoài kia nói bậy, hại cho Hoàng Thượng phải chịu khổ."

Địch Dương phiền muộn mà ngồi xuống, có chút nản lòng thoái chí: "Có lẽ trẫm đúng là mệnh ngạnh, thôi, không cưới thì đã sao, trẫm cũng không muốn làm chậm trễ cô nương nhà người ta."

Lúc nói ra những lời này, rõ ràng trên khuôn mặt của hắn hiện lên một sự bối rối hiếm thấy.

Tưởng Như Lan chết, khiến cho Địch Dương có một sự xúc động rất lớn, năm cô nương trước kia hắn chưa từng gặp qua, cho nên đối với hắn mà nói đó cũng chỉ là cái tên mà thôi. Nhưng cô nương này hắn đã gặp qua, thấy chính là một người đôn hậu thân thiện, nàng là một người có cuộc sống rất xinh tươi.

Hắn đối với nàng tuy rằng không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng cứ nghĩ đến một khuê nữ được nhà người ta nuôi cho ăn đến trắng trẻo mập mạp khoẻ mạnh như vậy, lại bởi vì hắn mà chết, cho nên hắn cũng khó tránh khỏi tự trách bản thân mình, gì thế hắn cố ý phái sứ giả đi đến Tưởng gia mà phúng viếng.

Lương Quốc công Tống hoài phong cau mày, chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở thượng thư phòng nghiên cứu vấn đề này, ông vừa mới qua đại thọ 60 tuổi, bởi vì quanh năm tập võ nên thân thể rất khoẻ mạnh, thoạt nhìn dường như chỉ có hơn bốn mươi tuổi, càng già càng dẻo dai.

Nghe thấy Địch Dương nhụt chí, ông liền lập tức động viên tôn tử: "Hoàng Thượng là chân long thiên tử, mệnh cứng cõi là điều đương nhiên, tại sao phải sợ những lời người ta nói. Mà không phải hôm trước Hoàng Thượng vừa phong một cao nhân do Kiềm Vương dẫn tiến làm quốc sư đó sao, nếu như ông ta có bản lĩnh, không bằng để cho ông ấy tính đoán mệnh cách cho Hoàng Thượng, xem xem có cách nào phá giải việc này hay không."

Nhắc tới khởi chuyện này Địch Dương liền rất chán nản: "Vị cao nhân đó chỉ để lại một viên đan dược liền đi vân du tứ phương rồi, trẫm đã cho Kiềm Vương đi tìm ông ta trở về, trẫm còn chờ ông ta làm thuốc cho trẫm, trẫm muốn ngủ."

Cũng thật là trùng hợp, hắn vừa mới dứt lời, một thái giám liền tiến vào quỳ xuống bẩm báo: "Có Kiềm Vương Dung Thiên Tung và quốc sư Lý Đán Nhất xin cầu kiến ạ."

Tác giả có lời muốn nói: Cái tên Dung Thiên Tung này, vừa nghe thì đã rất nam chủ nha.