Chương 9

Cô đều hiểu mỗi câu chữ trên màn hình, nhưng phải đem những chữ này học thuộc thì thật là khó.

Cô luôn có một thói quen, đó là mỗi khi cảm thấy bực bội thì sẽ muốn nắm bóp thứ gì đó.

Vì vậy, trong khi học thuộc lòng bài văn, cô lại lần nữa đưa bàn tay bé nhỏ của mình về phía khuôn mặt của nhóc nấm lùn.

Chọc một cái, rồi lại xoa bóp.

Vãi chưởng, cảm giác thật tuyệt.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng khi cô đọc thuộc bài văn, sắc mặt của nhóc nấm lùn dường như bớt tái nhợt hơn, hô hấp cũng không dồn dập như trước.

Mục Hoài Ngôn quả thực không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Chỉ là tại sao người này lại chọc vào mặt anh?

Vừa rồi là má phải, lần này là má trái, đây là muốn chọc hai bên cho cân bằng sao?

Chết tiệt, dừng tay lại!!!

Dù có gào thét cách mấy anh vẫn không thể nhúc nhích được, đôi mắt cũng không thể mở ra, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đọc sách bên tai.

Âm thanh vẫn rất mềm mại, nhưng đọc có hơi hơi vấp.

Sau khi trải qua những điều vừa rồi, trong lòng anh đã bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của hệ thống học tập là thật.

Nhưng hoàn cảnh không cho phép anh lạc quan chút nào.

Muốn anh bồi dưỡng loại người này, không cần nhìn cũng biết nhất định là một học sinh dốt, cô thế mà đọc một bài văn đơn giản như vậy hơn mười phút vẫn không thuộc!

Thật ngu ngốc!

Nếu là anh, thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể ghi nhớ tất cả!

Hệ thống còn bảo anh phải đem cô bồi dưỡng thành học sinh giỏi, ít nhất để cô thi được vào Đại học Bắc Kinh, Đại học Bắc Kinh là không thể, nhưng có lẽ Bắc Đại Thanh Điểu vẫn còn hi vọng!

Thời Kiều không nghe được lời than thở của nhóc nấm lùn, nếu không cô đã ngừng đọc bài ngay lập tức để cho anh GO DIE.

Đọc đi đọc lại như vậy suốt nửa tiếng, cuối cùng cô cũng đọc thuộc bài [ Mộng Du Thiên Mụ Ngâm Lưu Biệt ] nhưng còn hơi vấp.

Chỉ nghe "ting" một tiếng.

Màn hình hiển thị: "Chúc mừng bạn, bé con đã được kích hoạt thành công! Từ giờ trở đi, đây sẽ là tiểu bé con duy nhất của bạn!"

Duy nhất của cô?

Cách nói này rất thú vị.

Thời Kiều nghiêng người, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì bị cô véo của nhóc nấm lùn, không nhịn được mà thiếu chút nữa phì cười.

Đúng lúc này, nhóc nấm lùn đột nhiên mở mắt ra, lập tức cô bị thu hút bởi một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm.

Lạnh lẽo và sâu thẳm, có chút thô bạo.

Đây, sao đôi mắt này trông quen quá vậy?

Thời Kiều chớp mắt nhìn nhóc nấm lùn.

Đôi lông mày xinh đẹp của Mục Hoài Ngôn nhíu lại, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt to lớn… khuôn mặt to lớn, cả người anh choáng váng!

Đây… đây là loại yêu quái gì vậy?!!

Lúc trước khi nghe thấy giọng nói, anh còn tưởng người kia là một cô gái trạc tuổi mình, nhưng bây giờ ai nói cho anh biết, tại sao cô gái trước mặt lại to lớn như vậy?

… Có phải anh đã đến vương quốc người khổng lồ trong truyện cổ tích không?

"Hệ thống, hệ thống, cậu ra đây cho tôi!"

Mục Hoài Ngôn ở trong lòng điên cuồng hét lên.

Thân hình tròn vo của hệ thống xuất hiện trong đầu anh trong giây lát: "Ký chủ, ngài có vấn đề gì sao?"

Mục Hoài Ngôn: "Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Các cậu đưa tôi đến vương quốc của người khổng lồ à?"

Hệ thống ho khan một tiếng: "Không phải, trước đó tôi đã nói với ký chủ rồi, cơ thể hiện tại của ngài là do hệ thống chúng tôi tạo ra, bởi vì… vật liệu có hạn, nên cơ thể hiện tại của ngài chỉ lớn bằng một bàn tay."

Vật liệu có hạn???

Lớn bằng một bàn tay???

Mục Hoài Ngôn: "..."

Chết tiệt, cho nên bây giờ anh đã trở thành một… người đàn ông bé bằng ngón tay cái???

Hệ thống có chút chột dạ lắc đầu: "Ký chủ, ngài so với ngón tay cái của cô gái này lớn hơn nhiều, ngài giống với bàn tay của đàn ông hơn."

Bàn tay của đàn ông cái đầu ngươi!

Đừng đặt một biệt danh kinh tởm như vậy lên đầu anh!!

Mục Hoài Ngôn tức giận đến mức hận không thể đem hệ thống xé nát ngay tại chỗ!

Hệ thống nhanh chóng rời xa anh, không quên nhắc nhở: "Ký chủ, ngài nhất định phải bồi dưỡng cho cô gái tên Thời Kiểu này trở thành một học sinh giỏi!"

"Cút!"

Mục Hoài Ngôn không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Hệ thống không lăn: "Ký chủ, nếu ngài không bồi dưỡng đối phương trở thành học sinh giỏi, không chỉ cơ thể hiện tại của ngài sẽ bị suy yếu mà chết, mà ngay cả cơ thể thực vật trong thực tế cũng sẽ chết trong vòng nửa ngày, nên ngài chỉ có thể đem đối phương bồi dưỡng trở thành học sinh giỏi, chỉ có như vậy ngài mới có thể chữa khỏi cơ thể thực vật của mình, làm cho mình sống lại một lần nữa!"

Mục Hoài Ngôn âm hiểm trừng mắt nhìn hệ thống: "..."

Thời Kiều nhìn nhóc nấm lùn tuy đã mở mắt nhưng khuôn mặt lại như nhìn thấy ma, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.

Cô lại một lần nữa đưa tay chọc chọc đối phương.

Lần này chọc sức lực có hơi lớn, nhóc nấm lùn đột nhiên lăn người lên, sau đó đập vào chiếc tủ gỗ bên cạnh một tiếng "cạch".

Thời Kiều: "..."

Mục Hoài Ngôn đập đầu vào tủ gỗ, cái trán bị đập lập tức sưng thành một cục, đau đớn làm cho anh tỉnh táo lại, quay sang nhìn chằm chằm vào Thời Kiều.

Nhưng khi anh mở miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh!

Đệt!!!