Thời Kiều nhướng mày, rồi lại lén nhìn bạch liên hoa trước mặt , không phát ra tiếng động.
Màn trình diễn được bắt đầu.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt Thời Kiều đảo qua người Thời Yên Nhiễm, cô ta liền cảm thấy mình như bị nghiền nát.
Dù cho cảm giác như bị nghiền nát cô ta vẫn hỏi: “Em gái à! Em làm cách nào mà trắng được như vậy? Có phải em có phương pháp dưỡng da đặc biệt nào không? Chúng ta là chị em ruột, có phương pháp nào tốt thì nhớ phải nói cho chị nha!”
Thời Kiều sửa lại lời nói của cô ta: “Chúng ta là chị em họ, không phải chị em ruột. Chú Lý, tìm một chỗ để dừng xe đi.”
Thời Yên Nhiễm: “...”
Chú Lý là tài xế của gia đình, là người đàn ông trung niên trầm mặc, ít nói.
So với chị Lâm người luôn có ác ý với cô và chú Trương là một quản gia rất hòa nhã không làm mất lòng ai thì chú Lý lại là một người sáng suốt hơn.
Chú Lý lên tiếng, sau đó tìm chỗ nào đó đỗ xe rồi dừng lại.
Lúc đầu Thời Yên Nhiễm không hiểu vì sao cô lại muốn cho chú Lý dừng xe, đến khi thấy cô xuống xe rồi đi đến chỗ ngồi phía trước, cô ta tức giận đến mức suýt bị ngất đi.
Thời Kiều lười để ý tới Thời Yên Nhiễm, cô tiếp tục học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Không biết giờ này nhóc nấm lùn đang làm gì?
Tới trường học.
Vừa bước xuống xe, Thời Yên Nhiễm liền gặp nhóm chị em BCD của mình.
Bốn người họ là nhóm nữ nổi tiếng nhất trường, được gọi chung là nhóm bảng chữ cái và sử dụng các chữ cái ABCD để thay tên tương ứng của họ.
Nhóm đặt tên là ABCD cũng không phải là lấy tên tùy tiện mà dựa trên mã số trước ngực của họ.
Ba người còn lại là BCD thì Thời Yên Nhiễm chính là A.
Tuy nhiên, hiện tại có rất nhiều người và bao gồm cả Thời Yên Nhiễm cũng không biết nguồn gốc biệt danh của họ.
“Yên Nhiễm, chiếc túi cậu cầm trên tay là phiên bản giới hạn thu đông mới ra của nhà C sao?”
Tiểu B vừa thấy chiếc túi trên tay Yên Nhiễm, liền hét lên chói tai.
Thời Yên Nhiễm lắc qua lắc lắc lại chiếc túi trong tay, cười đắc ý: “Đúng vậy, bố tớ đi công tác về và đã mang món quà này về cho tớ đó.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “bố tớ”.
Cô ta muốn cho Thời Kiều biết rằng, dù cho Thời Kiều là con gái ruột thì người mà ông ấy yêu thương nhất vẫn chính là cô ta.
Thậm chí, cô còn không có cơ hội đính chính tên tuổi của mình với bên ngoài.
Thật đáng thương!
Tiểu C: “Thật là ngưỡng mộ!”
Tiểu D ghen tị thở dài: “Tớ không hâm mộ cậu có một cái túi bản giới hạn mà tớ hâm mộ cậu có một người bố tốt.”
Thời Yên Nhiễm nghe thấy vậy càng trở nên đắc ý hơn.
Thời Kiều cầm lấy ba lô của mình và đi vòng qua người bọn họ.
Thời Yên Nhiễm làm sao có thể để cô đi nhanh vậy được, cô ta giữ chặt Thời Kiều nói: “Em gái, em đừng đi nhanh vậy chứ, chị sẽ giới thiệu cho em thêm vài người bạn tốt của chị.”
Nhóm người BCD ngạc nhiên: “Yên Nhiễm, cậu có em gái từ khi nào vậy?”
Thời Yên Nhiễm nói: “Đây là con gái của chú nhỏ tớ, từ nhỏ lớn lên ở xóm núi, mới tìm được gần đây.”
Một câu ngắn gọn nhưng nó lại chứa nhiều nội dung và thông tin.
Tiểu B: “Chú nhỏ của cậu không phải mất tích 5 năm trước sao? Nhưng cô ấy bằng tuổi chúng ta mà.”
Tiểu C: “Vậy em gái cậu là con riêng à? A…Thực sự xin lỗi, tớ không cố ý nói như vậy, tớ chỉ là…”
Tiểu D chưa nói gì, cô ta đứng gần Thời Kiều nhất. Lúc này biết cô là con riêng, cô ta liền lùi lại một bước.
Tránh xa cô như tránh dịch bệnh vậy và nếu đứng gần quá sợ lây bệnh.
Mấy người bạn của Thời Yên Nhiễm ghét bỏ Thời Kiều ra mặt khiến cho Thời Yên Nhiễm cảm thấy sung sướиɠ hơn. Lúc trước, ở trên xe cô ta còn tức giận nhưng giờ đã trở thành hư không.
Gà rừng nên bị người khinh bỉ.
Thời Kiều kéo tay Thời Yên Nhiễm, lạnh lùng nhìn đám bạch liên hoa trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Không cần xin lỗi, tôi chính là con riêng. Nhưng ba tôi chỉ có duy nhất một người con gái, nên sau này khi gia đình tách ra, tôi có thể kế thừa toàn bộ tài sản của bố tôi.”
Nói xong, cô nghênh ngang rời đi.
Thời Yên Nhiễm: “...”
Ba người BCD: “...”
Thời Yên Nhiễm nhìn bóng dáng xa dần của Thời Kiều, đôi mắt mở to.
Tại sao trước kia cô ta không nghĩ đến vấn đề này?
Đúng vậy, bây giờ tên của Thời Kiều được ghi dưới danh nghĩa của chú nhỏ, mà bà nội lại yêu thương chú nhỏ như vậy, nên chắc chắn sẽ đem toàn bộ tài sản để lại cho chú nhỏ.
Dựa theo pháp luật về tài sản kế thừa, chẳng phải sau này toàn bộ tài sản của chú nhỏ sẽ thuộc về Thời Kiều sao?
A a a sao lại có thể như vậy được!
Cô ta không cho phép chuyện đó xảy ra.
Ba người BCD cũng không nghĩ rằng Thời Kiều sẽ nói ra những lời như vậy.
Vừa rồi, ba người bọn họ khinh thường cô là con riêng lớn lên ở xóm núi, nhưng sau khi nghe được cô có thể kế thừa số tài sản lớn, ngay lập tức suy nghĩ trong lòng họ bị thay đổi.
Có ghen tị, có ghen ghét, thậm chí còn nảy sinh ra ý định xem kịch.
Nếu nhà họ Thời có thêm một thiên kim nữa thì sau này Thời Yên Nhiễm sẽ không thể nào kiêu ngạo đắc ý được như vậy nữa.
Tuy bốn người họ có mối quan hệ thân thiết còn hơn cả chị em nhưng từ thời cấp 2 họ đã bắt đầu so sánh với nhau.
Nói trắng ra, họ chính là tình chị em plastic.