Chương 14

Mạnh Tử Dư khinh thường nói ở trong lòng, đồng thời cảm thấy rất may mắn khi anh ta đã có hôn ước với Thời Yên Nhiễm.

Thời Kiều không nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Tử Dư, là vì cô không quan tâm đến.

Cô thật sự rất đói bụng, bởi vì cô phải học tập trong suốt một buổi sáng còn học thêm cả buổi chiều nữa!

Học tập tiêu hao quá nhiều sức lực, Thời Kiều phải ăn thật nhiều để bù lại!

Sau khi ăn xong, Thời Kiều vốn định nhờ bà Lâm chuẩn bị thêm một ít đồ ăn để cô mang về phòng nhưng không ngờ lại bị Giang Lam và Thời Hồng An gọi lại.

Thời Hồng An do dự một chút, quay đầu sang nhìn về phía Giang Lam, nói: “Hay là bà nói với con đi.”

Trong mắt của Giang Lam hiện lên sự chế nhạo, mở miệng nói: “Chúng tôi muốn nói về chuyện thân phận của cô.”

Thời Kiều ngồi xuống sô pha đối diện bọn họ, mặt không cảm xúc.

Giang Lam tiếp tục nói: “Cô cũng biết, hiện tại mọi người bên ngoài đều biết rằng Thời Yên Nhiễm là đại tiểu thư của nhà họ Thời. Nếu bây giờ đổi lại thân phận cho hai người, chắc chắn sẽ gây ra nhiều tranh cãi và xích mích, cô… Hiểu ý tôi chứ?”

Thời Kiều gật đầu: “Hiểu.”

Giọng điệu thờ ơ, mang theo ba phần lạnh nhạt, dường như cô không muốn nói ra suy nghĩ ở trong lòng.

Thời Yên Nhiễm ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất vui mừng, suýt chút không kiềm chế được mà hét lên.

Mặc dù trong nhà đã nói với cô ta sẽ không hoán đổi lại thân phận, nhưng trước khi mọi chuyện lắng xuống, cô ta không thể nào yên tâm được.

Từ trước đến nay Giang Lam nhìn người rất chuẩn xác, nhưng vào lúc này ngồi đối diện Thời Kiều, bà ta nhất thời không đoán được suy nghĩ của Thời Kiều.

Bà ta đành phải ho khan một tiếng tiếp tục nói: “Về thân phận của cô, không thể tiếp tục giữ thân phận của nhà họ Thạch ở xóm núi được, vậy nên bây giờ cô có hai lựa. Một là chúng tôi đăng ký hộ khẩu của cô với danh nghĩa con của một người cô, nhưng người cô…”

Giang Lam chưa nói xong đã bị Thời Kiều cắt ngang: “Tôi chọn cái còn lại.”

Sau khi nghe Thời Kiều nói, phòng khách lại một lần nữa rơi vào không khí im lặng đến đáng sợ.

Thậm chí cô còn chưa biết lựa chọn còn lại là gì đã đưa ra quyết định, rốt cuộc Thời Kiều căm hận Thời Ấn Nguyệt đến mức nào?

Đối với Thời Kiều mà nói, chỉ cần không làm con gái của Thời Ấn Nguyệt, những thứ khác đều có thể bàn bạc.

Cô thật sự cảm thấy rất kinh tởm với người phụ nữ đó.

Trong lòng Thời Yên Nhiễm cảm thấy không được thoải mái.

Cho dù Thời Ấn Nguyệt có xấu đến mấy thì mụ ta cũng là mẹ ruột của cô ta, lại bị một cô gái đến từ cái xóm núi như Thời Kiều ghét bỏ như vậy. Cô ta cảm thấy mình bị mất đi sự tôn nghiêm.

Hơn nữa, cô ta nghĩ rằng Thời Ấn Nguyệt làm vậy không có gì sai. Hành động của mụ ta đều xuất phát từ tình thương của một người mẹ!

Thời Ấn Nguyệt đã làm sai điều gì?

Giang Lam lấy lại tinh thần, nói: “Lựa chọn còn lại đó chính là đăng ký hộ khẩu của cô dưới tên của chú ruột cô.”

Ngoài em gái là Thời Ấn Nguyệt ra thì Thời Hồng An còn có một người em trai, nhưng cách đây năm năm ông ấy ra nước ngoài trượt tuyết và mất tích, đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy.

Thực tế, mọi người trong gia đình cho rằng ông ấy đã lành ít dữ nhiều, nếu còn sống thì tại sao trong nhiều năm như vậy lại không trở về?

Chỉ có bà nội Thời không chấp nhận được sự thật này, cho nên mới thông báo rằng ông ấy mất tích chứ không phải đã chết.

Thời Kiều gật đầu: “Được.”

Trong tiểu thuyết người chú nhỏ này chỉ được nhắc đến một lần, cũng không đề cập đến chuyện ông ấy quay trở về, vậy nên ông ấy chắc là đã chết rồi.

Vậy cách tốt nhất là đem hộ khẩu của Thời Kiều đăng ký dưới tên của người chú nhỏ đã mất này, đây là lựa chọn tốt nhất so với những lựa chọn mà cô nghĩ đến!

“Kiều Kiều… Bố biết làm như vậy là rất bất công với con …”

Từ đầu đến cuối Thời Hồng An không nói câu nào, nhưng khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của Thời Kiều, nghĩ rằng Thời Kiều cảm thấy khó chịu trong lòng, vì vậy ông ta nghĩ mình nên nói cái gì đó.

Thời Kiều đứng dậy, giọng điềm tĩnh nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi lên phòng trước.”

Những lời quan tâm của Thời Hồng An bị nghẹn lại trong cổ họng: “...”

Thời Kiều nhìn thấy bọn họ không muốn nói thêm gì, liền xoay người rời đi.

Thời Yên Nhiễm nhìn bóng lưng của Thời Kiều rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi nghe thấy bố Thời muốn bù đắp cho Thời Kiều, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng không nghĩ rằng Thời Kiều giả vờ kiêu ngạo không chấp nhận, đúng là ngu ngốc!

**

Thời Kiều không về phòng ngay mà cô đi vào nhà bếp.

Cô nhờ bà Lâm làm giúp cô một đĩa sườn xào dứa và thêm mấy món ăn tráng miệng, một lát nữa mang lên phòng cho cô.

Bà Lâm với vẻ mặt không tình nguyện, hỏi: “Nhị tiểu thư, cô muốn nhiều món như vậy để làm gì? Vừa rồi cô ăn vẫn còn chưa no sao?”

Thời Kiều ngước mắt lên lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi muốn làm cái gì cũng cần phải báo cáo với bà sao?”

Bà Lâm tức giận đến nổi ngực phập phồng: “! ! !”

Thời Kiều thấy bà ta như vậy, cô suy nghĩ một chút, nói: “Bà giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu, tôi có thể tự làm được.”