Chương 5: Thiên sư không màng danh lợi

Xung quanh công ty giải trí Tinh Thần có rất nhiều fan và phóng viên ở đây, trợ lý của Diệp Hoè chợt nghe thấy Diệp Hoè nói như vậy, vội vàng xuống xe nói vài câu xin lỗi với nhân viên bảo vệ kia, sau đó mới lái xe đến gara ngầm.

Người trẻ tuổi phía sau Thẩm Loan không thể tin lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thẩm Loan: "Vừa rồi không phải là nữ thần Diệp Hoè của tôi, tôi phải ngồi xổm bên kia chờ. "Nói xong, người thanh niên kia quả nhiên ngồi xổm đến bên bồn hoa.

Thẩm Loan lắc đầu.

Cô đi vào bên trong, bị tên bảo vệ vừa rồi ngăn cản một chút, Thẩm Loan cùng anh báo tên Trương Vân Tinh, lúc này mới đi vào, gọi điện thoại cho Trương Vân Tinh, bảo cô đi lên tầng mười sáu.

Vào công ty giải trí Tinh Thần, ngày thường nhìn thấy rất nhiều gương mặt trên TV đều ở trước mắt, thậm chí có người còn đẹp hơn trên TV rất nhiều.

Lúc vào thang máy, từ một bên đi tới một người phụ nữ, mặc một thân áo len màu xám nhạt, trên mặt đeo một cái kính râm cực lớn, nhưng mặc dù như vậy, cũng không che được khuôn mặt đẹp mắt kia.

Một tóc xoăn sóng lớn nhuộm màu hạt dẻ, càng làm nổi bật nữ nhân này nóng bỏng kiều mị, người này, vừa vặn là Diệp Hoè vừa mới gặp ở cửa.

Nhìn thấy Diệp Hoè đi tới, vốn mấy người đang chuẩn bị cùng nhau đi thang máy đi lên không tự chủ được lui về phía sau vài bước, chỉ có một mình Thẩm Loan còn đứng ở phía trước thang máy.

Diệp Hoè dừng lại trước thang máy, liếc mắt đánh giá Thẩm Loan chỉ đến cổ mình một chút, cô tháo kính râm xuống, càng thêm cẩn thận nhìn lướt qua Thẩm Loan một vòng.

Thẩm Loan làm bộ như không phát hiện: "..."

Cửa thang máy mở ra, Diệp Hoè đi vào trước, trợ lý của cô đi theo phía sau, hướng Thẩm Loan xin lỗi cười cười, Thẩm Loan ở phía sau trong ánh mắt kinh ngạc, tùy tiện đi vào, ra vẻ bình tĩnh ấn xuống tầng mười sáu.

Kỳ thật trong lòng là thiên nhân giao chiến a, mẹ kiếp vì sao bọn họ dùng ánh mắt này nhìn tôi! Tại sao họ không vào?

Thẩm Loan bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn người vây xem bên ngoài thang máy: "Các người không vào sao? ”

Mọi người lại lui ra phía sau vài bước, dùng sức lắc đầu, Diệp Hoè tựa hồ là nhẹ nhàng "xuy" một tiếng, sau đó đưa tay đóng cửa thang máy, hẳn là cũng đi lên tầng mười sáu, cho nên không ấn.

Theo thang máy tăng lên, Diệp Hoè lấy kính râm xuống, quay đầu nhìn Thẩm Loan, lúc này Thẩm Loan mới phát hiện, Diệp Hoè thật sự đẹp, so với trên TV đẹp hơn gấp mấy lần.

Khóe mắt chọn vài phần tựa hồ là ngậm ngùi quy*n rũ, cho dù là mặc một thân áo len rộng thùng thình, cũng không thể che đi vóc người nóng bỏng của cô, nhưng cô hấp dẫn nhất, vẫn là cỗ ngạo khí cùng khinh thường giữa hai hàng lông mày.

Nhìn thế nào cũng là một bộ dáng nữ vương a.

Thẩm Loan bị Diệp Hoè nhìn xấu hổ, sau đó ho khan một tiếng, cong khóe môi không nói gì: "Thật trùng hợp, Diệp tiểu thư cũng đi tầng mười sáu a. ”

"Hừ."

Thẩm Loan: "..."

Lúc thang máy dừng lại ở tầng tám, nhân viên bên ngoài đang ôm một rương đồ, vừa muốn vọt vào thang máy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hoè , sau đó đẩy ra sau, thân hình không vững, ngã xuống, tạp chí trong rương rơi xuống đất.

Diệp Hoè nhìn cũng không thèm nhìn, liền đóng thang máy đi lên.

Lúc đến tầng mười sáu, thang máy vừa mở ra, Thẩm Loan liền vọt ra ngoài, chỉ nghe thấy Diệp Hoè ở phía sau lạnh lùng nói một câu: "Tiểu lùn".

Thẩm Loan: "??? "Hình như cô dường như không có tội gì với vị Diệp tiểu thư này đúng không?

Quên đi, cô là một người tu đạo, vẫn không so đo với những ngôi sao nhỏ này, cùng lắm thì về nhà lên mạng phốt cô ta một chút là được.

Xoay người lại, rốt cục là không có nhìn thấy bóng dáng Diệp Hoè, đại khái là lúc trước Thẩm thiên sư ở trước mặt người khác nói xấu cô hơn nhiều, cho nên Thẩm thiên sư vừa nhìn thấy chính chủ liền chột dạ.

Dựa theo nơi Trương Vân Tinh nói mà đi, là một phòng làm việc bên trong nhất, Thẩm Loan gõ cửa một cái, bên trong có một giọng nam vang lên: "Mời vào. ”

Thẩm Loan cầm tay nắm cửa vặn vẹo một chút, không mở, lại vặn vẹo một chút, không mở.

Anh đặc biệt khóa cửa lại bảo tôi vào? Thẩm Loan mày nhảy dựng lên.

Người nọ tựa hồ nhận ra cửa bị khóa, cho nên chỉ chốc lát sau, đã có người mở cửa ra, người mở cửa là Trương Vân Tinh, trên cổ có một dấu vết nông cạn.

Thẩm Loan làm như không thấy, hơi dời tầm mắt, sau đó đi vào, vốn tưởng rằng Vạn tổng trong miệng Trương Vân Tinh hẳn là một lão nam nhân mang theo cái bụng to, cũng thật không ngờ, là một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn, mặc một thân âu phục khéo léo, bộ dáng nhân sĩ bại hoại, vẻ ngoài cầm thú.

Thẩm Loan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẻ ngoài cầm thú đại khái là lời khen người đẹp đi.

Trương Vân Tinh dẫn Thẩm Loan ngồi trên sô pha, sofa rất mềm, hẳn là loại rất đắt tiền, Vạn tổng đánh giá Thẩm Loan một phen, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng.

Thẩm Loan cũng cúi đầu nhìn bộ trang phục này của mình, vệ y hoạt hình, đích xác không quá thành thục, Trương Vân Tinh cười cười: "Đừng thấy Thẩm thiên sư trẻ tuổi như vậy, nhưng đạo hạnh thâm a, đêm qua, nếu không phải Thẩm thiên sư, tôi sợ là bị thứ bẩn thỉu kia hại. ”

Thẩm Loan hồ nghi nhìn về phía Trương Vân Tinh, chuyện này, cô thế nhưng cùng vị Vạn tổng này nói? Chắc là quan hệ không cạn nhỉ.

Vạn tổng lúc này mới cười cười, ngay cả cười rộ lên cũng là một bộ dáng cẩn thận, Vạn tổng hướng Thẩm Loan đi tới nói: "Thẩm thiên sư giúp tôi xem cục diện công ty này như thế nào? Nhìn kỹ rồi, tự nhiên sẽ không ủy khuất thiên sư. ”

Thẩm Loan cười rộ lên, đáp một tiếng, dựa theo ý tứ của Vạn tổng, chính là bắt đầu từ phòng làm việc này trước tiên, đồ đạc trong phòng làm việc này đều đơn giản rõ ràng, thoạt nhìn có chút trống trải, nhưng nhìn kỹ lại, lại cảm thấy phẩm vị của người này cũng không tồi.

Vạn tổng cùng Trương Vân Tinh đi theo bên người, chỉ nghe Vạn tổng nói: "Không biết chuyện của Vân Tinh gia, Thẩm thiên sư có bao nhiêu phần nắm chắc? ”

Quả nhiên, xem chuyện phong thủy này là một cái cớ, kỳ thật chuyện Trương Vân Tinh mới là chuyện chính! Thẩm Loan bất động thanh sắc sờ tay lên bàn làm việc của Vạn tổng, tùy ý nói một câu: "Cũng may, bảy tám phần nắm chắc. ”

Phải có Trần đạo trưởng kia mới là bảy tám phần, nếu chỉ có một mình cô, ha ha ha chờ chết đi.

Đương nhiên Thẩm Loan không nói ra, lúc đi ra khỏi phòng làm việc này, Thẩm Loan đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía sau Vạn tổng và Trương Vân Tinh, ánh mắt trong suốt, giống như là nhìn thấu tâm sự của hai người.

Tay Thẩm Loan cầm tay nắm cửa chậm rãi buông xuống, tựa vào cửa, hai tay ôm ngang trước ngực, một bộ cao nhân làm việc, cô thản nhiên mở miệng: "Kỳ thật Vạn tổng gọi tôi tới, là muốn làm cái gì? ”

Vạn tổng nghẹn một chút, sau đó cười nói: "Nhìn phong thủy xem. ”

Thẩm Loan bĩu môi: "Phong thủy trong phòng làm việc này của Vạn tổng, là tìm người chuyên môn xem qua, lúc mới tiến vào, tôi cũng phát hiện, phong thủy của tòa nhà này đều rất tốt, nói vậy, không cần tôi đến xem nữa chứ? ”

Vạn tổng, Trương Vân Tinh: "..."

Trương Vân Tinh còn muốn nói tiếp cái gì đó, Vạn tổng nhìn qua, nhẹ nhàng kéo tay cô một chút, cô lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Vạn tổng sờ đồng hồ đeo tay trên tay một chút, trong giọng nói có thêm vài phần thoải mái: "Nếu tất cả mọi người đều là người thông minh, vậy tôi cũng không dấu nữa, về chuyện Vân Tinh này, còn hy vọng Thẩm thiên sư giữ bí mật. ”

Thẩm Loan mắt híp lại một chút, Vạn tổng cho rằng đây là chuyện cô muốn mở miệng rút tiền, kết quả Thẩm Loan chậm rãi mở miệng: "Cho nên hai người cảm thấy tôi rất bát quái mới đặc biệt cho tôi tới đây? ”

Vạn tổng lúng túng ho khan một tiếng, gật đầu, sau đó nói: "Không có. ”

Thẩm Loan một đôi mắt hạnh hàm ba nhìn qua, anh đều gật đầu còn nói không có, các người có tiền, thật sự là... Thật đáng thất vọng.

Sau khi Thẩm Loan cam đoan xong, Vạn tổng rốt cục mới buông lỏng, đem ba vạn khối chi phiếu giấu trong túi đưa cho Thẩm Loan: "Tâm ý nhỏ, kính xin Thẩm thiên sư nhận lấy. ”

Thẩm Loan một bộ tác phong cao nhân, hừ lạnh một tiếng, đẩy một cái: "Trảm yêu trừ ma, chức trách của tôi, làm sao có thể là vì tiền. "Cô nói chính khí lẫm liệt.

Vạn tổng cười cười, đem tiền thu về: "Vậy thì quá tốt, đa tạ Thẩm thiên sư. ”

Thẩm Loan nhìn tiền bị thu hồi: "..." Cô sai rồi.

Tiếp theo Thẩm Loan vẫn không lấy được ba vạn đồng kia, có thể nói, những thương nhân này thật sự là rất gian trá, trước khi Trương Vân Tinh cùng Vạn tổng tiễn cô đi, Thẩm Loan đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Vạn tổng.

Cô dường như không thèm để ý mở miệng: "Đứa nhỏ mà Trương tiểu thư đọa lạc trước đó, có phải của Phương tiên sinh hay không? ”

Vạn tổng mím môi, nhìn trong phòng làm việc này chỉ có ba người bọn họ, liền nặng nề gật đầu xuống, ánh mắt tối sầm lại, Trầm Loan không chút để ý tiếp tục nói tiếp: "Hai người kết hôn? ”

Trương Vân Tinh nhìn Vạn tổng, xấu hổ cười cười: "Không có. ”

Vạn tổng còn tưởng rằng Thẩm Loan muốn giảng dạy giống như những vệ đạo sĩ kia, lúc trước cha hắn khi biết Trương Vân Tinh phá thai, cũng đã giảng dạy mấy ngày, đơn giản là nói về phương diện trách nhiệm đạo đức.

Tuy rằng nữ nhân trước mặt này tuổi không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là học đạo, hẳn là nói đại đạo lý, so với những lão già kia còn lợi hại hơn.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là...

Thẩm Loan mở miệng: "Chưa kết hôn vì sao không làm tốt biện pháp? ”

Vạn tổng ra vẻ trầm ổn: "... Hôm đó say rượu. ”

Thẩm Loan lộ ra biểu tình hiểu biết: "Thật ra là bởi vì không làm biện pháp càng sảng khoái hơn chứ gì? ”

Trương Vân Tinh trên mặt đỏ lên, Vạn tổng cắn răng, đây là thiên sư tông môn nào? Làm thế nào để hiểu nhiều điều như vậy, sẽ không phải là một kẻ nói dối đi!

Thẩm Loan nhìn đồng hồ, sau đó khôi phục sắc mặt trầm ổn lại, thản nhiên nói: "Nếu là anh linh bình thường, thu phục cũng không tính là khó khăn, nhưng cái này, oán khí quá nặng, đã là cấp bậc lệ quỷ, hiện tại Trần đạo trưởng ở trong nhà thiết lập đạo tràng, nhưng tôi vẫn lo lắng không hóa được oán khí của anh linh, cho nên, tối nay Phương tiên sinh cũng tới đi. ”

Vạn tổng nhìn về phía Thẩm Loan, muốn nói lại thôi.

Thẩm Loan tiếp tục nói: "Anh linh sở dĩ không chịu rời đi, chính là bởi vì oán khí quá nặng, nó là hài tử của các người, nó còn chưa nhìn thấy thế giới này đã bị các người gϊếŧ chết, có lẽ, nó chỉ là muốn các người nói một lời xin lỗi. ”

Vạn tổng bị Thẩm Loan thuyết phục, nói buổi tối xử lý xong công việc liền đi qua, Thẩm Loan lúc này mới yên tâm rời đi, không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Diệp Hoè .

Diệp Hoè nhìn thấy Thẩm Loan, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu lùn a. ”

Thẩm Loan mỉm cười: "..." Sau đó yên lặng đi qua.

Diệp Hoè nhướng mày, sau đó nhìn về phía trợ lý phía sau, ngữ khí bình thản mở miệng: "Cô ấy thế nhưng không để ý tới tôi? " Bảo bối, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!

Một tiểu đạo cô lại dám không để ý tới tôi?

Trợ lý lặng lẽ cười, ngài thích xử lý ai liền xử người đó.