Chương 79: Xử Lý Mã Châu Anh

Đến tối cô sửa soạn cho thật xinh đẹp lộng lẫy để xuất hiện bên chồng, cô mặc chiếc váy

trắng tinh khôi dự tiệc. Vì ở đây toàn là những

người cấp cao, lịch sự, nghiêm trang nên cô

cũng phải thật kín đáo. Lúc bước vào bên

trong cô thấy Mã Châu Anh đứng cùng em trai của mình, nhưng cách ăn mặc của cô ta thật sự hớ hênh, hở ngực táo bạo. Cô quay lại sửa cổ áo cho Vĩnh Kỳ.

- Chồng của em ấy, đi đâu cũng nổi bật nhất,

đi đâu cũng muốn có vợ bên cạnh, em vui

lắm.

- Uyên Uyên, chúng ta xuất hiện cùng nhau em có biết ai ai cũng nhìn mình không.

- Em biết, vì vợ anh đẹp phải không?

- Đúng rồi, anh cũng đẹp trai mà?

Cô luôn luôn sát cánh bên Vĩnh Kỳ, cánh tay

anh luôn hộ tống cô đi đến mọi điểm trong

buổi tiệc, chăm lo cho vợ từng chút một, chu

đáo không thể ngờ, đôi lúc cô còn thấy chồng

mình ga lăng đến vậy thì ra ngày xưa làm

cho bao nhiêu cô mê như điếu đổ, tuy có chút

thô lỗ nhưng thật ra bên trong lại ấm áp vô cùng lại còn chuyện ấy tuyệt vời đến khó tả .

Bao nhiêu đó đã làm Mã Châu Anh tức điên lên vì kế hoạch của cô ta bị phá thê thảm. Lâu lâu cô lại nũng nịu với chồng, lại hôn nhẹ vào má anh làm anh sướиɠ rân người.

Ai cũng nể phục Bạch Vĩnh Kỳ tài giỏi, lại có

vợ đẹp xuất hiện cùng mình. Không những

giỏi giang mà có vốn tiếng anh giao tiếp cực

kì tốt, khiến ai cũng quý mến. Mỗi lần nhìn Tú Uyên nói chuyện với các đồng nghiệp và đối

tác, Tú Uyên làm anh thu hút không rời, đôi lúc còn liếc mắt nhìn trộm cô vài cái cứ như

là bị tương tư vậy. Nhìn rồi lại cười rồi tự đắc ý cho rằng mình thật tài giỏi khi cưới được Tú Uyên.

Mã Châu Anh đang đứng thì một vị khách tới trước mặt cô ta. Lúc ấy Tú Uyên cũng đi tới định tiếp chuyện với Mã Châu Anh thì…

- Ủa? em có phải là cô gái đi cùng đám bạn

cách đây vài hôm ở bar Night không?

- Anh bị điên à?

Cùng lúc cô bước lại gần hơn, thấy cô Mã Châu Anh cố né tránh người kia.

- Đúng rồi, cô gái này là tình nhân của các anh trong này thôi. (cô nói)

- À ra vậy, hôm trước ở quán bar chúng ta

có hôn nhau, lúc đó chắc em say quá nên

không nhớ, về nhà anh chắc em cũng không

nhớ luôn à?

- Anh im miệng đi, tôi làm gì có về nhà anh?

- À, em đang cố gắng không nhớ hả?

Chàng trai đó ghé xát tai Mã Châu Anh nói:

- Anh với em đã làm chuyện đó 2 tiếng đồng

hồ, em say rồi, nên chẳng nhớ đâu.

Bất ngờ Bạch Vĩnh Kỳ đi tới vì không hiểu chuyện gì, Vĩnh Kỳ nhìn cô rồi chau mày. Cô thừa hiểu chuyện gì xảy ra, sẵn dịp này cô biết Mã Châu Anh đang xấu hổ.

- À anh này hôm đi bar cùng Mã tiểu thư, hai người đã ngủ với nhau cả 2 tiếng đồng hồ miệt mài đó Vĩnh Kỳ à.

- …(Vĩnh Kỳ cười nhếch mép)

- Tú Uyên, Vĩnh Kỳ không phải là như vậy.

Chàng trai kia bắt tay Bạch Vĩnh Kỳ rồi cười. Cục trưởng Bạch ai ai cũng muốn làm quen đón tiếp nồng nhiệt.

- Gái thời nay mạnh dạn nhỉ, cục trưởng anh cũng hiểu đàn ông chúng ta đôi lần cũng ngoài lề tí mà.

- Tôi hiểu mà, anh khỏi lo.

- À, nhưng mà hôm đó chúng ta làm chuyện

đó không dùng biện pháp nào đâu, anh nhắc

cho em nhớ, tình một đêm là không có chuyện trách nhiệm.

- Anh còn không câm miệng đi hả?

- Cô đừng gào lên ở đây, cô biết đây là đâu

không?

- Tôi cứ gào đấy, anh đã nhận nhầm người,

còn to miệng à?

- Cô có nốt ruồi ngay rốn, còn nhầm không?

Tên đó đá lông nheo cười đểu rồi bỏ đi. Mã Châu Anh cứng đơ miệng nhìn Vĩnh Kỳ. Cô thấy anh chàng khi nãy đi ra phía bảo vệ chỉ vào Mã Châu Anh rồi nói gì đó.

- Vĩnh Kỳ chỉ là hiểu lầm thôi.

- Tôi không quan tâm, nếu cô biết nhục thì

đừng la liếʍ đàn ông đã có vợ như tôi nữa.

Vĩnh Kỳ kéo cô đi thì bất ngờ Mã Châu Anh nắm tay cô kéo lại.

- Mày, mày tin tao làm nhục mày tại đây.

- Cô làm gì vậy hả?

- Vĩnh Kỳ, tóc em… (Mã Châu Anh kéo tóc cô)

- Mày trơ trẽn như vậy đòi sang chảnh với chồng à.

Lúc đó một vài người bảo vệ chạy tới nắm hai

tay của Mã Châu Anh vì nghe chàng trai lúc nãy báo ở đây xuất hiện gái không hợp vì toàn người chức cao sợ sẽ bị lộ thông tin. Em trai Mã Châu Anh chạy tới thì Bạch Vĩnh Kỳ nói:

- Nếu cậu không muốn bị đuổi việc, thì đem chị gái mình ra khỏi đây ngay lập tức.

- Dạ anh rể.

- Ai anh rể của cậu?

- Dạ cục trưởng.

- Cậu có nhìn thấy ai đang ở đây không? Đây

là lần cuối cùng đừng nói ba mẹ cậu qua xin

lỗi mẹ tôi. Tôi đuổi đấy, kéo cô ta về Thượng Hải nhanh đi.

Mã Châu Anh bị bảo vệ kéo đi ra khỏi bữa tiệc, chỉ một chút nữa thôi là lớn chuyện lên rồi.

- Vĩnh Kỳ em xin lỗi, lỡ có chuyện gì làm anh mất mặt chắc em hối hận lắm.

- Không sao, ở đây thật ra mọi người ai cũng

tử tế, nếu xảy ra sơ xuất, thì khó mà lấy lại

danh dự.

- Em cũng kiềm chế lắm.

- Anh biết Uyên Uyên, em cư xử rất đúng mực,

nếu khi nãy em la hét lên mọi chuyện sẽ khác

nữa, anh biết là em kiềm chế vì là vợ anh thì

phải giữ thể diện cho cả anh, em yên tâm đi.

- …(Cô gật đầu)

Cô đã từng nghĩ nếu gặp Mã Châu Anh cô sẽ đánh nhau, chửi mắng hay nắm đầu như các cô gái trẻ hay làm, nhưng cô thì khác mọi người. Bởi vì mình sống trong một môi trường văn minh, gia đình chồng nề nếp, quyền thế chồng là cả một bộ mặt lớn. Cô chẳng thể nào bốc đồng như các cô gái trẻ bởi vì còn giữ thể diện cho chồng. Mẹ chồng cô nói đúng, chỉ cần xuất hiện đúng thời điểm bên cạnh chồng tươi cười hạnh phúc thì đó mới là cách làm Mã Châu Anh tức nhất. Im lặng nhưng đầy khinh bỉ, im lặng cũng chẳng phải là mình sai hay thua, và im lặng vì người ta không đáng để mình lên tiếng.