Phiên ngoại

17. Phiên ngoại góc nhìn Giang Tự

Cuối năm cấp ba, đêm trước buổi thi tháng cuối cùng trong năm của trường.

Giang Tự ngồi ở hành lang dài bên dưới tiểu khu, luyện nghe tiếng Anh.

Thực ra, anh vốn dĩ không nghe vào được tý nào.

Bởi người nhà ở căn hộ phía xéo kia bắt đầu cãi nhau.

Là một người phụ nữ trung niên.

Đang cuồng loạn kêu gào.

“Sao tôi lại không mua cho nó sách bài tập!”

“Là tự nó lén đem đi xé bỏ.”

“Nó nói dối quen mồm, nhà này có nó ngày nào là không yên ngày đó.”

Ngay sau đó giọng đàn ông vang lên.

Giống như một con trâu đang nổi giận.

“Con bé không phải loại như thế.”

“Ha ha, nó không phải, vậy tôi là loại như thế đúng không?”

“Khương Việt, anh đứng có quên, lúc trước anh lén lút ở bên tôi như thế nào.”

Chát.

Một cái tát lanh lảnh vang lên.

Ngay sau đó, anh thấy một cô gái nhỏ, lén đẩy cửa chống trộm chui ra, ngồi dưới bậc cầu thang.

Cô gục đầu, hai tai bịt kín lỗ tai.

Cửa sổ bỗng mở ra, từ trong bay ra một cuộn tiền.

Giọng người phụ nữ gào lên: “Giả vờ tội nghiệp gì chứ, tự cầm tiền mà đi mua, tôi không phải không có tiền!”

Cuộn tiền dừng ở bên chân cô gái nhỏ.

Cô bé không nhặt lên.

Ánh trăng chiếu lên đôi vai gầy yếu.

Giang Tự lần đầu tiên thấy đứa bé như thế, đang nghĩ có là đưa cho cô bé ấy tiền tiêu vặt của mình.

Cô bé cô đơn ấy đáng thương quá.

Không lâu sau, một ông cụ cũng bước ra.

Giang Tự thấy như thế.

Thầm nghĩ, cũng may, trong nhà còn có người thương cô bé ấy.

Ông cụ ngồi xuống bên cạnh cô bé, “Con đã vừa lòng chưa?”

Giang Tự nhíu nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng.

Có cách an ủi như thế sao?

“…… Con sắp thi cấp hai rồi, bọn họ cãi nhau như thế con tập trung được không?”

Cô bé cúi đầu, buồn bã vẽ vòng tròn trên đất.

Ông cụ thở dài, “Con nhịn một chút đi, ba con cũng không dễ dàng gì.”

Nói xong, ông ấy liền đi vào.

Cô bé ngồi xổm, chậm rãi cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu gối.

Y như con đà điểu.

Chỉ còn thấy được bả vai run run.

Giang Tự gỡ tai nghe xuống, từ trong túi móc ra tiền tiêu vặt đưa hết cho cô.

Cô bé ngẩng lên, khuôn mặt đầy nước mắt.

Có cả tiếng khóc nức nở.

“Cảm ơn anh, nhưng em không lấy được.”

Giang Tự cũng không ép.

Sau đó, anh nghe từ người lớn mới biết chuyện của cô.

Bố mẹ ly dị, có mẹ kế và em kế.

Ở trong nhà không được yêu thương.

Lúc nói những lời này, mẹ anh than ngắn thở dài, “Một đứa bé ngoan như thế, cũng không biết sau này sẽ ra sao.”

Sau đó, Giang Tự tốt nghiệp.

Vừa vặn thấy màn cô ấy bị cô lập.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ.

Lại không có cô ấy.

Giang Tự cảm thấy khó chịu.

Bản năng đi qua đó, nhờ cô ấy chụp ảnh cùng mình.

Lúc ấy anh nghĩ, nếu là sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cô ấy sẽ vui vẻ rất nhiều.

Bởi vì cô ấy cười lên thật sự rất đẹp.

Sau đó ở trên bục giảng, anh liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Duệ Hòa.

Ngồi ở dưới đài.

Trong ánh mắt sáng như sao.

Lúc nghe anh nói rõ hai chữ Thanh Hoa, kích động mà nắm chặt tay.

Giang Tự cũng không biết vì sao, nhìn thẳng vào mắt cô, nói trên mic.

Anh nói: “Vinh quang, thuộc về những ai dũng cảm.”

Sau hôm ấy, anh có thêm Wechat của Khương Duệ Hòa.

Bất quá cũng chỉ gửi câu chúc vào những ngày lễ tết.

Cuộc sống đại học vừa phong phú vừa bận rộn, trong lúc anh vội vã, có thể bạn bè bên cạnh nhìn thấy cuộc sống của cô.

Tần suất đăng trạng thái của cô không nhiều.

Cuộc sống ba năm cấp ba, cô không thường up ảnh.

Hơn phân nửa là chuyển phát bài đăng giúp thầy cô bè bạn.

Năm ấy ăn tết, anh gặp cô và bạn học ở trọng tiệm cà phê bên ngoài tiểu khu.

Nói thật, cô thay đổi rất nhiều.

Rất ngoan.

Cũng rất nỗ lực.

40 phút làm trắc nghiệm, đề khó tới mức bạn bè cô kêu la ầm ĩ.

Khương Duệ Hòa lại làm đúng hết.

Chính là trên mặt cô, không có chút vui sướиɠ nào.

Cứ như vậy lặng lẽ lật sách.

Giang Tự bỗng có chút đau lòng.

Bạn học bỗng hỏi: “Duệ Hòa, cậu muốn thi vào đâu?”

“Thanh Hoa.”

“A? Sao cậu không đi Bắc đại?”

Khương Duệ Hòa tóc mái bị rơi ra, “Bởi vì Giang học trưởng học ở đó.”

Bạn học cười đầy vẻ mờ ám, “Cậu, không phải là……”

“Đừng nói bậy.”

Hai tai Khương Duệ Hòa đỏ bừng, “Tớ chỉ…… Hâm mộ anh ấy.”

Cho nên thi đại học năm ấy kết thúc, Giang Tự liền lên máy bay đi Bình thành.

Anh cảm thấy, cô gái nghiêm túc nỗ lực học hành, không nên bị trói buộc.

Trong tương lai, cô ấy càng nên bay cao bay xa.

Hoàn