Chương 7+8

7

Lúc tôi về phòng, phát hiện đồ tôi để hết ngoài cửa..

Bên trên còn một tờ giấy nhỏ do Khương Giai viết.

“Dọn hết rác rưởi của cô đi, phòng này thuộc về tôi.”

Đẩy cửa ra, đồ đạc thượng vàng hạ cám của cô ta chất đầy giường tôi.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Khương Giai ngồi bên sô pha, đá đá chân, “Ba mẹ, con muốn mua một bộ máy tính giá một vạn……”

Bố tôi cười, “Được, thủ khoa quyết định.”

Chuông cửa bỗng vang lên.

Mở cửa.

Một đống người chen chúc đứng ở cửa nhà tôi.

Hình dáng Giang Tự cao gầy cũng ở trong đó.

Vô cùng dễ thấy.

Thấy tôi, anh ấy cười rộ lên.

“Bạn học Khương, lại gặp mặt rồi.”

Thấy tôi sững sờ đứng đó, nụ cười của Giang Tự hơi hơi thu lại.

Giống như nhận ra cảm xúc của tôi không đúng lắm.

Bố tôi vội vàng bước ra, “Xin hỏi mọi người là?”

Giang Tự lấy thẻ công tác ra, “Chào chú, cháu là người trong tổ chiêu sinh của đại học Thanh Hoa. Phía sau này là mấy thầy cô trong trường.”

Mấy người khác cũng không cam lòng yếu thế: “Bọn tôi là tổ chiêu sinh của Bắc đại.”

Một đám người chen chúc ở cửa nhà.

Chật như nêm cối.

Mẹ Khương Giai chạy ra, nụ cười trên mặt không nén được.

“Tới là vì con nhà tôi đúng không?”

Hai nhóm người liếc nhau, vô cùng khách khí.

Không khí lại đầy ý giương cung bạt kiếm..

Sau đó, sôi nổi khách khí với mẹ Khương Giai.

“Ngài biết cách dạy con, có thể dạy dỗ ra đứa trẻ giỏi như thế, nhất định tốn rất nhiều tâm huyết?”

Mẹ Khương Giai che miệng, “Ôi, bình thường tôi không quản thúc nó.”

“Thi xong đứa nhỏ rất thả lỏng, tôi đã biết là sẽ ổn.”

“Nhưng tôi không ngờ là, Giai Giai nhà nhà tôi lại cố gắng như thế, lấy được thủ khoa của tỉnh.”

“Chuyện chọn trường, bọn tôi có chút buồn……”

Mọi người sửng sốt: “Vị phụ huynh này, bác có lầm không.”

“Không lầm đâu.”

Mẹ Khương Giai đẩy cô ta lên trước, “Đây, đây là thủ khoa của nhà tôi.”

Khương Giai vuốt vuốt váy,

“Cháu đã nghĩ kỹ rồi, cháu muốn——”

“Thủ khoa tỉnh năm nay không phải Khương Giai.”

Giang Tự gọn gàng dứt khoát, “Xin hỏi Khương Duệ Hòa là vị nào?”

Lời nói của Khương Giai bị nghẹn trong cổ họng.

Mẹ Khương Giai cười cứng đờ, “Khương Duệ Hòa?”

Tống Xuyên đứng phắt lên, vẻ mặt không dám tin nhìn tôi: “Duệ Hòa?”

Giang Tự cười hơi hơi trào phúng: “Đúng vậy, bọn tôi muốn tìm là thủ khoa của tỉnh, người đạt được 711 điểm—— Bạn học Khương Duệ Hòa.”

Sắc mặt Khương Giai trở nên cực kỳ khó coi.

Một trận yên tĩnh, tôi từ góc chui ra.

“Tôi là Khương Duệ Hòa.

8

Toàn bộ quá trình nói chuyện, Khương Giai ngồi bên người mẹ cô ta, không nói một lời.

Tầm mắt Tống Xuyên từ đầu đến cuối dính ở trên người tôi.

Muốn nói chuyện, nhưng tôi không để ý đến anh ta.

Bố tôi ngồi bên cạnh, khóe miệng cong cong chưa từng hạ xuống.

Cuối cùng, bọn họ cũng hỏi tới tôi.

“Bạn học, em muốn ghi danh vào đâu?”

Tôi nhìn Khương Giai một cái, “Khoa máy tính của đại học Thanh Hoa ạ.”

Khuôn mặt các giáo viên tổ chiêu sinh của đại học Thanh Hoa nở nụ cười hiền từ.

“Đúng là Giang Tự không lừa người. Cậu ấy nói cô bé là em, muốn vào trường của chúng tôi học.”

Khương Giai gấp gáp đến mức mặt mũi trắng bệch, “Thầy ơi, m cũng muốn vào Thanh Hoa.”

Thầy giáo tuyển sinh mỉm cười: “Phải xem thành tích thế nào đã.”

“Nếu có duyên, nhà trường luôn hoan nghênh.”

Các giáo viên tuyển sinh đi rồi, Khương Giai nhốt mình vào phòng.

Náo loạn cả một buổi trưa.

Mẹ Khương Giai đứng bên ngoài cửa, giọng điệu vội vàng.

“Không phải chỉ là thủ khoa thôi sao…… Có gì hơn người đâu. Giai Giai, điểm của con thế này, chắc chắn sẽ vào được Thanh Hoa.”

“Hơn nữa, thi tốt cũng không bằng làm tốt.”

“Có mấy nghề ra trường là sẽ bị thất nghiệp.”

Tống Xuyên vẻ mặt không tự nhiên đã rời đi lúc các thầy giáo báo tên thủ khoa.

Tôi với bố ngồi ở trong phòng khách.

Sắc mặt ông có chút khó coi.

“Duệ Hòa, xin lỗi con……”

Tôi đột ngột cắt ngang, “Bố, buổi sáng thi đại học, con uống trúng sữa bò.”

Nét mặt ông căng thẳng, “Con bị dị ứng sữa bò, sao lại uống.”

“Là bị trộn lẫn với sữa đậu nành.”

Giọng điệu tôi bình tĩnh, “Con vốn không biết.”

Đối diện với ánh mắt tôi, ông có chút né tránh.

Tôi biết, ông lại muốn lấy lệ bỏ qua.

“Bố, dị ứng sữa bò, sẽ gây chết người.”

“Bố biết, chỉ là……”

“Còn có phòng của con, sao phải nhường cho Khương Giai.”

Ông im lặng, không nói câu nào.

Nhưng mẹ Khương Giai nghe được, lần này bà ta không giả vờ nữa, giọng điệu ngoa ngoắt.

“Mày còn quay về làm gì?”

“Em gái mày thi không bằng mày, mày vui vẻ nên quay về đây khoe khoang đúng không?”

Tôi quay đầu, nhìn bố.

“Bố thấy bà ta mắng con, cùng không nói câu nào sao?”

Nhận được sự im lặng, tôi bỗng nhiên hiểu rõ.

“Chuyện dì làm kẻ thứ ba, con sẽ công khai.”

Tôi bất ngờ thốt ra câu này, vẻ mặt bọn họ đều thay đổi.

“Mày nói bậy cái gì đó!”

Mẹ Khương Giai lao tới.

Vẻ mặt thẹn quá thành giận.

Tôi nhìn bà ta chằm chằm, “Ảnh lúc ấy bà với bố tôi vụиɠ ŧяộʍ trong phòng khách, tôi vẫn còn giữ.”

“Duệ Hòa, bố với mẹ con lúc đó đã không còn tình cảm——”

“Quan trọng sao?”

Giọng tôi vô cùng bình tĩnh, “Không còn tình cảm thì có thể nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân sao?”

Tôi bước tới cạnh tivi, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, lấy ra một cái camera nho nhỏ.

“Còn có clip bà bỏ sữa bò vào sữa đậu nành của tôi, tôi cũng sẽ công bố.”

Vẻ mặt mẹ Khương Giai vô cùng khinh thường, “Tao bỏ nhầm không được sao?”

“Tôi sẽ báo công an. Không chừng bà phải gánh tội có ý đồ mưu sát đó.”

“Duệ Hòa……”

Mẹ Khương Giai run rẩy nói, cuối cùng bà ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, “Con đừng làm thế.”

Tôi cất camera vào túi, “Đừng có định làm gì tôi, tôi còn bản sao đó.”

Sau đó, tôi đi đến cửa phòng ngủ.

Một chân đá tung cửa ra.

Khương Giai đang ghé vào trên cửa nghe lén, sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

Bởi vì cô đã từng nhân lúc người lớn không có nhà, cũng đổ sữa bò vào đồ uống của tôi.

Mà tôi đều biết hết.

Thấy tôi, cô ta mềm yếu gọi: “Chị.”

“Cút ra khỏi phòng tôi.”

Môi Khương Giai run lên.

Tôi cười lạnh, “Cho dù tôi không ở, cô cũng không được bước vào một bước.”

Cô ta hốt hoảng gật đầu.

Mẹ Khương Giai vẻ mặt vô cùng khó chịu, “Duệ Hòa, cô còn nhỏ, có một số việc đừng làm quá tuyệt tình——”

Tôi nhìn về bà ta, “Về sau bà quản miệng bà cho tốt. Nếu để tôi nghe được một câu không hay, tôi sẽ phơi bày hết.”

“Cô có biết tôn trọng trưởng bối hay không ——”

“Tôi phơi bày hết——”

“Tôi đồng ý!”

Bà ta trả lời rất nhanh, thành thành thật thật ngậm miệng lại.

Cuối cùng, tôi nhìn về phía bố.

“Từ này trở đi, con sẽ không về lại cái nhà này. Nếu bố muốn con phụng dưỡng, bố có thể kiện.”

“Lúc đó, con sẽ đưa cho bố phí sinh hoạt.”

“Chẳng qua, hẳn là sẽ không quá nhiều.”

Sắc mặt ông trắng bệch, không thể tin là tôi có thể nói với ông như vậy.

“Duệ Hòa ——”

Tôi không để ý đến ông, quay người đi ra khỏi cửa.

Năm 18 tuổi, tôi vẫn đi tới bước này.

Dùng cách thức xé rách mặt tạm biệt với bọn họ.

Kỳ thật, còn có chút…… Sướиɠ.