1
“Nghe nói trường mình có một thủ khoa của tỉnh đó.”
“Oa, ghê thật ghê thật!”
Thi đại học xong, lớp tôi tổ chức tiệc liên hoan.
Nhắc tới thành tích, mọi người ồn ào nhìn về phía tôi và Khương Giai.
“Hai người họ tranh đi đoạt lại vị trí đầu miết, chắc chắn thủ khoa là một trong hai.”
Khương Giai uống một ngụm nước chanh, vẻ mặt vô tội.
“Tớ thấy đề rất dễ nha.”
Dứt lời, chung quanh một trận kêu gào.
“Đây là thế giới của học bá sao?”
“Không hổ là cậu nha thủ khoa.”
Khương Giai là con gái của mẹ kế tôi.
Thành tích lúc trước vẫn luôn không tốt.
Sau khi vào nhà tôi, ngày nào cũng quấn lấy bố tôi để ông dạy thêm.
Bố tôi là giảng viên của đại học Công Nghệ, tốn ba năm, nâng cao thành tích của cô ta.
Uy hϊếp đến vị trí đầu của tôi.
Khương Giai đỏ mặt xua tay,
“Nếu không phải chị tớ dị ứng, phát huy không tốt, thì chị ấy mới là thủ khoa.”
Cô ta lo lắng nhìn tôi một cái.
Cuối cùng lại cụp mắt xuống.
Không biết là vô tình hay cố ý.
Lầm bầm thêm một câu: “Hy vọng chị ấy đừng giận tớ.”
Vẻ mặt của các bạn học tràn đầy hóng hớt.
“Cô ấy bá đạo vậy sao?”
“Cũng đúng, rốt cuộc thì bố cô ấy là giảng viên ngành khoa học và công nghệ. Đương nhiên cô ấy phải ưu tiên bản thân rồi.”2
“Tống Xuyên, từ trước tới nay cậu thân thiết với Duệ Hòa nhất mà?”
Câu hỏi đột ngột như vậy, cắt ngang câu chuyện của mọi người.
Mọi người đều biết, tôi với Tống Xuyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tống Xuyên xém chút nữa đưa chuyện tôi làm bạn gái anh ta dán lên trên bảng thông báo của trường.
Mặt anh ta không đổi sắc, đút cho Khương Giai một con tôm đã bóc vỏ.
“Tôi thích người có thực lực ngang với mình.”
“Giai Giai mới học ba năm, đã lợi hại hơn người khác.”
“Sau này có thể cùng tôi phát triển chung.”
Tôi nhớ tới mấy hôm trước anh ta đăng lên trang cá nhân hình hôn môi với Khương Giai.
Giả vờ không nghe thấy.
Thật ra tôi biết.
Có rất nhiều người đều đang chế nhạo tôi.
Trước khi thi đại học, Tống Xuyên còn tặng tôi vòng tay tình nhân.
Tôi còn ngốc nghếch mang lên đi thi, kết quả thi xong thấy được tin tức anh ta ở bên em gái tôi.
Lúc này, lớp trưởng ra ngoài đã quay lại.
“Các bạn học, đoán xem tớ dẫn ai đến nè?”
Một hình dáng cao ngày bỗng xuất hiện ngoài cửa.
Áo sơ mi trắng.
Tay cầm điện thoại.
Ngũ quan rõ ràng, biểu tình lại lạnh nhạt.
Khí chất thanh mát.
Hình như là đang gọi điện, bị lớp trưởng cứng rắn lôi kéo tới.
Khuôn mặt tuấn tú ấy giống hệt như ba năm trước
Là Giang Tự.
Lúc tôi vừa lên cấp ba.
Anh ấy đoạt được gải nhất toán học Olympic, được cử tới Thanh Hoa học.
Lúc thi đại học, điểm toán cũng đạt được tối đa.
Là thiên chi kiêu tử nổi tiếng của Bình thành.
“Học trưởng Giang Tự!”
Giang Tự nở một nụ cười ôn hòa.
“Chúc mừng mọi người tốt nghiệp thuận lợi.”
Nói xong, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi cứng người, có chút khẩn trương nhìn anh.
Giang Tự tùy tiện nhìn tôi một cái, nụ cười ấm áp như tắm trong gió xuân.
“Bạn học Khương, đã lâu không gặp.”
Ngữ khí nói chuyện giống y như năm đó nói với tôi trước đài diễn thuyết.
“Bạn học Khương, vinh quang thuộc về những ai dũng cảm.”
Khương Giai siết chặt nĩa, cười hỏi: “Học trưởng, anh quen biết chị em sao?”
“Phải, bọn tôi từng viết thư.”
Sự chú ý của Giang Tự luôn để trên người tôi.
Không nóng không lạnh mà trả lời.
Trên mặt Khương Giai lộ ra một tia kinh hỉ.
“Học trưởng, em muốn vào chuyên nghành của anh.”
Giang Tự ngừng lại một lát, “Thi được bao nhiêu điểm?”
Khương Giai vênh mặt, mỉm cười khoe thành tích của bản thân.
“700 điểm.”
“Woa!”
“Tôi nói rồi, chắc chắn là cô ấy!”
Tiếng hoan hô của bạn học xém thủng cả trần nhà.
Chỉ có tôi ngơ ngác.
Tôi không ngờ tới, trong tình huống dị ứng sữa xém trễ, còn có thể thi được nhiều hơn Khương Giai mười một điểm
Âm thanh của Giang Tự rất nhẹ, “Chúc mừng, thi không tệ lắm.”
Thấy được, Khương Giai đạt được sự tán thưởng của Giang Tự.
Tống Xuyên nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta.
Vô cùng thâm tình nói: “Giai Giai, em là niềm kiêu ngạo của anh.”
Trong một lúc, mọi người đều ồn ào.
Giang Tự lại nhìn tôi, thấp giọng nói: “Bạn học Khương, anh tới là vì em.”
Thấy mặt mặt tôi mờ mịt, anh hơi hơi nghiêng đầu xuống.
Tránh đi tiếng người ồn ào.
Sát bên tai tôi.
Âm thanh mang theo ý cười, như gió dịu dàng đưa vào tai tôi.
“Thi không tệ nha, thủ khoa của tỉnh.”
Tôi cứng người, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn anh.
“Em……”
711 điểm, là điểm cao nhất của năm nay sao?
Giang Tự lười biếng cười.
“Nếu đã quen với em, cửa sau này anh chắc chắn phải đi.”
“Hy vọng em không thấy anh vô lễ.”
“ Chính thức làm quen một chút, anh là Giang Tự, thành viên tổ chiêu sinh của đại học Thanh Hoa.”
“Anh tới cướp người.”
Tôi ho nhẹ một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị cắt ngang.
Tống Xuyên vội vàng lôi kéo Giang Tự làm quen.
“Học trưởng, bạn gái em đi Thanh Hoa học, phiền anh chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Tự không thèm để anh ta vào mắt.
“Không ghi nguyện vọng thì khó mà nói trước.”
“Thủ khoa của tỉnh, không phải tùy ý lựa chọn sao?”
Giang Tự cười như không đánh giá anh ta.
Mãi một lúc sau, mới ôn hòa nói: “Thật ra, cậu nên đi khám mắt.”
Tống Xuyên bị nghẹn, không đợi phản bác, Giang Tự nhận được điện thoại, đứng dậy đi trước.
Bạn trai tôi Tống Xuyên đầu cũng không ngẩng, gắp cho Khương Giai một miếng sườn.
“Không phải ai cũng thông minh giống Giai Giai.”
“Hơn nữa, bản thân tự ăn trúng đồ không tốt, không liên quan tới người khác”
Khương Giai gật đầu mạnh mẽ, vui vẻ cười rộ lên.
“Uhm, đúng vậy, thi đại học đều phải dựa vào bản lĩnh.”
“Chị chắc chắn sẽ không trách em chứ, đúng không?”
Vẻ mặt đắc ý dạt dào đó, đều không che dấu được.
Quên không nói.
Hôm thi, mẹ cô ta đưa sữa đậu nành có trộn lẫn sữa bò cho tôi.
Mà tôi, bị dị ứng với sữa bò.