Nếu đi đến bước đó kỳ thật cũng tương đương với việc Lục Chi Chi thượng vị, ba mẹ con chúng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Dựa vào cái gì chứ?
Người phải chật vật lăn ra ngoài là Lục Chi Chi, được chứ?
Những gì tôi tiếp xúc bây giờ là những báo cáo tài chính trực tiếp và xác thực nhất. Hầu hết các báo cáo tài chính của công ty khi được công bố ra bên ngoài, thường sẽ trải qua quá trình xử lí sơ bộ, được làm lại "đẹp" một chút.
Như vậy đến lúc đó, chỉ cần tôi cầm trong tay phần báo cáo gốc này đến cục tố cáo là chuẩn xác nhất.
Trên thực tế, công ty của chúng tôi khá trong sạch nhưng chúng tôi đã thực hiện một số hành vi trốn thuế. Nếu thật sự tra ra, đem thuế bổ sung lên nộp một chút là xong.
Nhiều nhất là cổ phiếu bị ảnh hưởng một chút, mất đi một lớp da.
Nhưng không quan trọng!
Chúng tôi không thiếu chút tiền đó!
Thù này nhất định phải báo!
Chỉ cần cơ quan thuế tham gia, sổ sách của công ty nhất định sẽ bị điều tra. Đến lúc đó, những chuyện xấu mấy năm nay ba tôi liên hợp cùng với quản lý tài chính Lục Chi Chi có thể giấu được nữa không.
Các cổ đông tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho hai người này nắm giữ quyền lực công ty. Mà cổ phần của tôi, mẹ tôi, anh tôi cộng lại, cũng đủ để đuổi hai người bọn họ ra khỏi cửa.
Hoàn hảo! Tôi vui vẻ kiểm tra đối chiếu thông tin kế toán ở công ty, mãi cho đến hơn bảy giờ mới tan ca.
Không ngờ lúc về đến nhà, tôi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của mẹ và anh trai. Nhìn qua thì thấy Lục Chi Chi đang ngồi trên ghế sofa khóc lóc thảm thiết.
Ba tôi mặt đầy tức giận, nhìn thấy tôi đi vào liền ném mạnh tách trà qua. Nếu tôi không nhanh chóng né tránh thì tôi đã bị trúng đòn.
“Ba?” Tôi trừng to mắt nhìn ba, không thể tin được ông ta lại thật sự động thủ?
"Đừng gọi tao là ba, tao cũng không có loại con gái không biết liêm sỉ như mày!”
“Tao vốn tưởng rằng mấy năm nay mày chỉ là gặp phải chút khó khăn, ít nhất cũng có phẩm chất tốt. Nhưng khi trở về, mày chỉ muốn đuổi Chi Chi đi, bây giờ lại dám cướp đi hôn sự của con bé!"
"Tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì quyến rũ Tông Ngự, hiện tại mày phải chia tay với Tông Ngự, trả lại nó cho Chi Chi!"
Nói cái rắm gì vậy?
Ông ta có quan tâm đến việc tôi phải đi lang thang xin ăn và chịu đói không, ông ta nói tôi chỉ khổ một chút thôi sao?
Nỗi đau bị ôm nhầm, đối với ông ta chỉ giống như gãi ngứa thôi à?