Edit: Sa [4]
Sau khi kết hôn, Thi Âm không làm người dẫn chương trình nữa mà chuyển sang làm sản xuất chương trình.
Gần đây cô đang làm một chương trình thám hiểm lăng mộ, nội dung đại khái là: tổ sản xuất sẽ thiết kế theo mô hình lăng mộ, các người chơi (là nghệ sĩ) sẽ tìm kiếm các đầu mối để giải đáp khúc mắc hoặc thực hiện tâm nguyện của chủ nhân ngôi mộ, sau đó lấy được kho báu.
Vì chương trình rất hài, bối cảnh và kịch bản câu chuyện cũng rất bí ẩn và logic nên tuy chỉ là chương trình phát sóng trên mạng nhưng vẫn tạo được tiếng vang. Vì vậy, Thi Âm chuyển hướng thành công.
Sau khi kết thúc mùa một, cô tự thưởng cho mình kỳ nghỉ dài, nhưng vì tinh thần trách nhiệm quá cao nên trong thời gian nghỉ vẫn chuyên tâm lên kế hoạch cho mùa hai. Do đó, trong khoảng thời gian này, lịch sử trình duyệt trong máy tính của nhà cô biến thành các loại phóng sự và phim ảnh về khảo mộ.
Lòng can đảm của Thi Âm rất kỳ lạ. Cô không sợ phim máu me bạo lực mà chỉ sợ mỗi mấy chuyện ma quỷ, cho dù là ban ngày thì cũng không dám xem một mình chứ nói chi là buổi tối. Vì vậy, cô quyết định ôm máy tính đến phòng làm việc ở công ty của Bùi Thời Khởi để xem.
“Bùi tổng, em mở loa ngoài được không? Em sẽ vặn nhỏ âm lượng.”
“Ừm, mở đi.”
Một lát sau.
“Bùi tổng, em ăn mì tôm được không?”
“Mì tôm không tốt cho sức khỏe, nếu em đói thì bảo căn tin nấu cho bát mì.”
“Nhưng em rất muốn rất muốn ăn mì tôm, em chỉ ăn một chén thôi, trong tháng này sẽ không đυ.ng tới nữa, được không anh?”
“… Ăn đi.”
Lại một lát sau.
“Bùi tổng, em lỡ tay đặt cái bồn ngâm chân tới địa chỉ công ty anh rồi, thấy bảo xài sướиɠ lắm, em ngâm chân ở đây luôn được không?”
“Ở đây không phải nhà tù, em muốn làm gì thì làm, không cần báo cáo với anh đâu.”
“Vâng!”
Lại một lát sau.
Trong phòng dậy lên mùi thơm quen thuộc. Bùi Thời Khởi bị mùi thịt bò hấp dẫn, ngẩng đầu khỏi giấy tờ, vừa nhìn liền thấy em bé Thi Âm đang hưởng thụ cuộc sống.
Em bé dựa vào sofa, trước mặt có hai cái bàn nhỏ, cái thấp được đặt hộp mì tôm, cái cao được đặt máy tính, mì tôm rất thơm, máy tính vang lên tiếng nhạc phim kinh dị hãi hùng, dưới chân là cái bồn ngâm chân. Quả là thiên đường chốn nhân gian.
Anh nhìn chồng giấy tờ trước mặt, nhất thời cảm thấy cán cân trong lòng bị lệch trầm trọng, mong muốn đình công đạt đỉnh điểm.
Mẹ nó mấy bản kế hoạch toàn là thứ xàm xí.
Ông không-muốn-làm-việc-chút-nào!
“Thi Âm.” Anh gục xuống bàn gọi cô.
Cô gái dời mắt khỏi bộ phim, nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly: “Sao thế? Tiếng phim to quá làm ảnh hưởng tới anh hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì sao?”
“Anh muốn tặng em món quà.”
Thi Âm chớp chớp mắt: “Cái gì thế?”
“Anh muốn chuyển nhượng hết cổ phần cho em.”
“…”
“Anh không muốn làm việc nữa.” Anh ảo não nhướn mày. “Tiểu gia có phải là Lôi Phong(1) sống đâu, tại sao suốt ngày phải chỉnh sửa kế hoạch cho lũ ngốc chứ.”
(1) Lôi Phong: là một liệt sĩ của Trung Quốc, thường được nhắc tới với biểu tượng tốt bụng, xả thân vì người khác.
“Nhưng mà anh là người kiếm tiền nhiều nhất. Người tài giỏi thường làm nhiều việc, càng bỏ nhiều công sức thì thứ nhận được cũng sẽ càng nhiều.”
“Cũng đúng.” Bùi Thời Khởi ngẫm nghĩ một chốc, lại rơi vào nỗi hoang mang cuộc sống khổng lồ. “Nhưng mà em nói xem, bổn đại gia còn không có cả thời gian vừa ngâm chân vừa ăn mì tôm vừa xem phim thì kiếm nhiều tiền có ích gì?”
Thi Âm ngồi ở một bên vừa ngâm chân vừa ăn mì tôm vừa xem phim không biết phải trả lời làm sao.
“Hay là… anh tự cho mình nghỉ phép đi?”
“Vậy thì lấy ai phê duyệt mớ kế hoạch của lũ ngốc kia?”
“Thì… thỉnh thoảng anh cũng nên hưởng thụ cuộc sống mà.”
Bùi tổng chống cằm, suy nghĩ nghiêm túc dữ lắm: “Anh biết rồi.”
“Biết gì cơ?”
“Tiểu gia phải sinh ra đứa con để thừa kế gia nghiệp.”
“…”
“Em thấy sao?”
“Em chả thấy sao cả.” Nữ sinh hút mì. “Chỉ cần anh sinh được thôi.”
…
Ba phút sau.
“Thi Âm.”
Phía trước lại vang lên giọng nói yếu ướt, cô gái ngẩng đầu ra khỏi hộp mì: “Lại sao nữa?”
Bùi Thời Khởi cố gắng bày ra biểu cảm nghiêm túc nhất, ánh mắt sáng quắc nhìn bồn ngâm chân của cô: “Chúng ta nhận nuôi một đứa con đi.”
“…”
Bùi Thập Bát sẽ không bao giờ biết được nguyên nhân bố quyết định sinh cậu là chỉ vì một hộp mì tôm và một cái bồn ngâm chân, à, còn cả một lũ ngốc làm kế hoạch chẳng đâu vào đâu.
***
Nói thật, ban đầu Thi Âm rất sợ mình quấy rầy Bùi Thời Khởi làm việc vì dựa vào thói quen của cô thì cô rất ghét xung quanh ồn ào khi cô đang làm việc, nhưng qua vài ngày, cô phát hiện cái con người Bùi Thời Khởi này rất tịnh tâm, ồn hay không ồn đều không ảnh hưởng tới anh.
Một ngày làm việc của anh thì hết một phần ba thời gian là giải lao, thường xuyên xảy ra tình trạng đang làm việc thì bưng ly cà phê tới xem phim với cô, thậm chí có lúc cô rảnh rang nằm trên sofa đánh một giấc, tỉnh lại thì thấy anh ôm máy tính ngồi trên thảm chơi game.
“Anh làm việc xong chưa?”
“Mới được một nửa thôi, buổi tối tăng ca ba tiếng là xong.”
“… Bùi Thời Khởi.”
“Ừm hứm?”
“Anh có nhận ra không, chẳng biết từ bao giờ mà anh bỗng nhiên thường xuyên muốn tăng ca?”
… Nhận ra, hơn nữa còn biết chính xác là bắt đầu từ khi nào, chính là từ ngày Thi Âm tới công ty anh nghỉ phép.
Kể từ khi Thi Âm phát hiện mình làm gì cũng không ảnh hưởng tới Bùi lão đại thì cô hoàn toàn không ngại ngần gì nữa và bắt đầu trùng tu lại phòng làm việc của anh.
Phòng làm việc của Bùi tổng vốn dĩ là một căn phòng tối giản ở trên cao đón nắng đón gió, nhưng hai tuần nay đã có thêm một cái bồn ngâm chân, một cái ghế thư giãn, một cái tủ chuyên đựng đồ ăn vặt, bốn năm cái két nhựa đựng sữa tươi, bảy tám cái gối ôm khác nhau.
Ở phòng làm việc của Bùi Thời Khởi còn thoải mái hơn ở nhà, ít nhất cũng thoải mái hơn phòng làm việc ở nhà, lại gần trung tâm thành phố, có đủ ánh sáng, nhìn xuống là khung cảnh náo nhiệt, xem phim kinh dị sẽ không sợ.
Mỗi ngày ngủ dậy là cô lại chạy tới phòng làm việc của Bùi Thời Khởi để tìm cảm hứng, đợi Bùi Thời Khởi tan làm rồi cùng nhau về nhà, từ tận đáy lòng cảm thấy thế này còn vui vẻ hơn cả đi du lịch. Trừ một chuyện, thời gian tăng ca của Bùi Thời Khởi càng lúc càng muộn. Ngày nào cũng tăng ca trễ khiến cô vô cùng lo lắng, cứ sợ gần đây công ty xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.
Nhưng thật ra không phải, chỉ là Bùi tổng bắt đầu chểnh mảng thôi.
Trước kia không có Thi Âm ở đây, ngày nào Bùi Thời Khởi cũng làm việc bằng tốc độ nhanh nhất để được về nhà sớm, còn bây giờ, đằng nào Thi Âm cũng ở trong phòng làm việc của anh cả ngày, cho nên anh chẳng việc gì phải gấp gáp tan làm, thỉnh thoảng chơi game, xem phim, uống trà chiều,… hoàn toàn trở về trạng thái… vừa học vừa chơi như hồi cấp ba.
Cho nên mới nói an nhàn hưởng lạc sẽ ăn mòn ý chí của con người, ngay cả người tự nhận là có năng lực tự kiềm chế cao như Bùi lão đại cũng không thể thoát khỏi. Nhưng tất nhiên, mọi việc có lợi ắt cũng có hại, đối với Thi Âm mà nói thì cái khó chịu duy nhất khi nghỉ phép ở phòng làm việc của chồng chính là:
“Reng reng reng!” Chuông điện thoại nội bộ vang lên.
“Nói đi.”
“Bùi tổng, có người giao thức ăn, xin hỏi bây giờ mang vào luôn ạ?”
“… Cô chờ một chút.” Bùi Thời Khởi quay đầu: “Thi Âm, nếu em còn đặt thức ăn ngoài, em có tin anh vứt hết tủ đồ ăn vặt của em không?”
“Em order cháo mà! Cháo dinh dưỡng!”
“Chỉ có cháo?”
“Có cua nữa.”
“Còn gì nữa?”
“… Cánh gà rán.”
Người đàn ông nhướn mày, nhấn loa ngoài: “Lần sau nếu có ai giao thức ăn ngoài nữa thì các cô đừng đem vào, cứ chia nhau ra ăn hết đi.”
“Dạ, Bùi tổng.”
Thi Âm mở to mắt, không thể nào tin nổi: “Sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy?!”
“Đã nói với em tám trăm lần rồi, ăn thức ăn ngoài không tốt.”
“Nhưng sao anh ăn được? Anh đây là chỉ cho quan đốt lửa chứ không cho dân thắp đèn!”
“Ờ, vậy tháng trước người nhập viện vì viêm dạ dày là anh hả?”
“…”
Anh nhấn điện thoại: “Được rồi, đem cháo vào đây, cua và cánh gà là Thi Âm mời cô ăn đấy.”
“Dạ, Bùi tổng.”
Đó là ví dụ cho điều khó chịu duy nhất đấy.