Chương 8
Vết thương trên lưng âm ỉ đau, nhưng vẫn kém nỗi đau trong tâm — hắn không nhận ra nàng, nàng chính là một người lạ, là một lão phụ mà hắn muốn “phung dưỡng tuổi thọ”, trời ơi! Nàng thật muốn khóc, liều mạng hướng hắn hét lên.” Ta chính là thê tử của chàng! Là người vợ mà chàng ngày đêm thương nhớ —“
Trước khi mất đi sự kiểm soát, nàng chỉ có thể chạy trốn, trốn tới một góc hắn không thấy được, một mình liếʍ vết thương.
“Đợi chút, ngươi đừng chạy a – “ Thu Nhược Trần đuổi theo phía sau nàng kêu.
Không cẩn thận, nàng theo mặt đường dốc, ngã xuống, Thu Nhược Trần thấy thế, đưa tay muốn kéo nàng, lại không ổn định thân mình, ngược lại bị ngã xuống, hắn theo bản năng bảo vệ nàng, cùng ngã xuống chân dốc.
Ngã xong, hắn mở mắt ra, nhìn chăm chú nữ tử dưới thân.”Ngươi – “ suy nghĩ xong, hắn kiên định gọi.”Cô nương!”
Linh nhi một trận run rẩy, nâng mắt nhìn hắn.
“Thưc có lỗi, vừa rồi lỡ lời. Nhưng cô nương vì ssao không cho biết chứ?” Xác định nàng không sao, hắn xong chuyện, xoay người ngồi dậy.
Đột nhiên mất đi ấm áp y hộ, nàng có chút mất mát ôm lấy thân mình gầy yếu, cô đơn không nói.
“Ngươi — thực chán ghét ta đi?” Hắn nói nhỏ tự giễu.
Nàng giật mình ngửa đầu. Hắn ssao lại nghĩ như vậy? Trời mói biết, nàng yêu thương hắn đến tâm đều đau a!
Căn bản không cần nàng mở miệng, cũng dự đoán được nàng sẽ không mở miệng, hắn đã có thể đọc được suy nghĩ của nàng.” Đó là bởi vì, từ khi gặp nhau đến nay, ngươi chỉ nói với ta một câu, nhưng lại là vì muốn cảnh cáo ta rời xa ngươi, bây giờ còn mang theo vết thương chạy trốn, xem ra, ngươi thật sự không muốn để ý ta. Bất quá, ngươi như vậy cũng đúng, là ta thất lễ trước —–“
“Không!” Nàng xúc động kêu lên.”Không phải vậy, thật sự không phải!” Nháy mắt, Thu Nhược Trần mỉm cười, trong mắt ánh lên ánh sáng nhu hòa.”Vậy nói nhiều một chút đi, đừng làm cho ta cảm thấy mình vừa không thức thời, lại khiến người chán ghét.”
Linh nhi yên lặng nhìn vẻ mặt ấm áp của hắn, đột nhiên hiểu được, hắn nói như vậy, là muốn nàng mở rộng lòng đối mặt với hắn, hắn cũng không có ghét bỏ nàng như vậy … Không tự giác xoa xoa khuôn mặt, dung nhan sau tấm sa mỏng này? Nấu hắn thấy, lại có vẻ mặt như thế nào?
Phảng phất nhìn thấu uy nghĩ của nàng, hắn thong thả mở miệng.”Dừng nghĩ nhiều, mỗi người đều nét đẹp riêng của mình, không phải vì gương mặt có khuyết điểm thì có thể gạt bỏ.”Phải không? Nàng gục đầu xuống, nhỏ giọng đến không thể nghe thấy:” Đổi lại là ngươi, có thê tử như vậy, ngươi sẽ làm sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.”Như thế nào, nam nhân kia ghét bỏ ngươi sao?”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.”Không, hắn là một nam nhân rất tình thâm nghĩa trọng, được hắn yêu, là may mắn nhất đời này của ta, ta cũng hiểu được, dù ta trở nên như thế nào, hắn đều tiếp nhận ta vô điều kiện. Nhưng mà … Ta không xứng với hắn, ta như vậy, ngay cả chính mình còn xấu hổ, ta căn bản không có dũng khí đối mặt với hắn.”
“Cho nên, ngươi liền ly khai hắn?”
“Hắn có thể có được lưa chọn tốt, ta vì cái gì không cấp cho hắn … ?”
Thu Nếu Trân trầm mặc rất lâu, đến khi nàng nghĩ đề tài này đã châm dứt, hắn mở miệng.”Cô nương, ngươi có nghĩ tới không, có thể là ngươi sai.”
“Ách?” Lời này có ý gì?
Nói cho cô nương ngươi. Ba năm trước đây, ta từng là một nam nhân có thể được hạnh phúc, vị hôn thê từ nhỏ của ta, là một cô gái thật đáng yêu, thật hồn nhiên, nhưng vào một lần ngoài ý muốn, nàng vì cứu ta, không tiếc hy sinh tánh mạng mình, vì không muốn để cho ta càng thương tâm, nàng thậm chí lựa chọn nhảy xuống vực kết thúc cuộc đời, vì không muốn phụ nàng, ta còn sống, Nhưng Linh nhi nhất định không biết, nay ta, sống khổ sở bao nhiêu, càng không biết, ta tưởng niệm nàng cỡ nào, mỗi một ngày sau này, đều mang theo nỗi nhớ tận xương tủy, sống hết quãng đời còn lại …”
“Với góc nhìn của ta, ngươi có biết ta hâm mộ nam nhân kia biết bao nhiêu không? Ít nhất, hắn còn nhìn thấy ngươi, mà những điều này, ta mỗi đêm đều nằm mơ, khát vong thật sâu, mà còn cầu không được … Nếu, Linh nhi của ta cũng may mắn như vậy, chỉ cần nàng giữ được mạng sống, cho dù không còn xinh đạp, ta cũng không cần, ta chỉ muốn nàng trở lại trong lòng ta, để cho ta hảo hảo liên nàng, tích nàng …”
Linh nhi chấn dộng thật sâu, hai mắt đẫm lệ không dám tin, run giọng khóc.”Ngươi … Ngươi không nghiêm túc chứ …”
Thu Nhược Trần hít vào một hơi, thu nước mắt về.”Ngươi không biết một người nam nhân động tình, có thể mê đến tình trạng nào, nếu nam nhân kia là thật tâm yêu ngươi, như vậy, về lại bên cạnh hắn đi, đừng tra tấn hắn nữa.”
“Ta… Ta…”Thật đáng buồn là, nàng đã trở lại bên cạnh hắn, mà hắn lại không cảm nhận được.
Sâu kín nhìn hắn, nàng trầm nhiên nói:”Trân trọng bản thân, ta nghĩ, đây là hy vọng lớn nhất của thê tử ngươi.”
Thu Nhược Trần giật mình, sau đó bật cười.” Ta biết, vậy còn ngươi? Nói chuyện lâu như vậy, đều chưa thỉnh giáo phương danh cô nương, thuận tiện cho biết sao?”
“Lý.”Nàng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng viết xuống mặt đất hai chữ.
“Lý kỳ phải không?”Hắn mỉm cười.”Ta họ Thu.” hắn cũng theo nàng viết xuống mặt đất ba chữ.
“Thu Nhược Trần …” Nàng nhớ kỹ, ba chữ này, ẽ đi theo nàng cả đời.
“Lý cô nương sau này có tính toán gì không?”
“Ta không biết…” Nàng mờ mịt, trước kia, chỉ cần được biết hẵn vẫn bình an là được, sau đó, gặp hắn, lại khát vọng lúc nào cũng có thể làm bạn bên người hắn, có thể nào đến một ngày, nàng cũng không thể bắt buộc bản thân mình vứt bỏ, sẽ tiến tới tham vọng có thể dùng than phận thê tử hắn, quang minh chính đại thương hắn.
“Nếu như thế, đừng ngại tạm thời nghỉ lại nhà tôi, miệng vết thương cô nương chưa lành, tại hạ thật ự không an tâm.” Nói đến chuyên này, khiến cho hắn nhớ tới nghi ngờ của mình.”Hai ta bình thủy tương phùng, ngươi vì sao không lo đến an nguy của mình mà cứu ta?”
“Ta… Ta không phải cứu ngươi, ta chỉ là… Chỉ là… không tính sống sót.” Hoảng sợ, nàng thuận miệng lấy cớ.
Nói như vậy, là hắn tự mình đa tình?
hắn cười khổ nói.” Bất luận như thế nào, vẫn cám ơn ngươi, nhưng, ta hy vọng lần tới ngươi đừng làm vậy nữa, dù ngươi không quý trọng sinh mệnh của mình, chẳng lẽ ngươi cũng không cần quý trọng người kia của ngươi, tâm của hắn có đau nhiều không?”
Phải không? Hắn không biết, có thể vì nàng đau lòng sao?
Nhìn con mắt ôn đạm hữu lễ của hắn, nàng chán nản đau buồn.
Là nàng xa cầu, chỉ cần có thể thấy hắn, nàng nên thỏa mãn a… Từ khi Linh nhi ở lại, Thu Nhược Trần cẩn thận chiếu cố nàng mọi nơi, có lẽ là thương hại, cũng có lẽ là hồi báo ân cứu mạng của nàng, vết thương trên ngươi nàng, sớm đã không ngại.
Hắn không hiểu y thuật, nhưng có thể khẳng định chắc chắn trên phiêu nhân tuyệt đối có độc, hắn lo lắng, muốn tìm đại phu danh tiếng kiểm tra cho nàng, lại bị nàng đuổi về.
Kịch độc quá ít, nàng cũng đã sống tới giờ này, một phen trúng độc nho nhỏ như vậy căn bản là không uy hϊếp được tính mệnh của nàng.
Nhưng Thu Nhược Trần không hiểu, chỉ cho là nàng quá mức xem thường inh mệnh của mình, thần sắc nhìn nàng, luôn tràn ngập lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Hắn cũng không rõ tại sao, khi ở một chỗ cùng nàng, tâm hồn có thể cảm giác được sự yên bình trước nay chưa từng có được, toàn bộ sầu muộn đều tan thành mây khói.
Là nàng có ức mạnh ổn định nhân tâm, hay là linh hồn của hắn và nàng tướng khế đây? Sau Linh nhi, nàng là nữ nhân duy nhất đến gần được hắn trong ba năm nay.
Dần dần, hắn không hề tò mò dưới cái mạng che mặt, là dung mạo như thế nào, cũng chưa từng muốn biết, nàng chính là nàng, không có mạng che mặt kia, có dung nhan tuyệt lệ, nàng vẫn cứ là nàng, sẽ không thay đổi.
Hắn cảm giác được, nàng cũng quan tâm hắn, đó là một loại — cảm giác không cần phải nói ra, không cần phải nói thêm cái gì, hắn biết, nhưng, lại càng hoài nghi, nàng đã hai lần nói với hắn là đã có tình nhân rồi, không sao? Vậy thì tại sao — đối với hắn quan tâm không được bình thường, đây thật là hắn đa tâm sao?
Đó… Hẳn là bằng hữu quan tâm lẫn nhau đi? Hắn thật sự đem nàng trở thành bằng hữu tri tâm, hắn hy vọng nàng cũng vậy.
Biết được áp tới Thu Nhược Trần tương đối bận rỗn, thường xuyên không có thời gian dùng cơm, Linh nhi chất chứa kích động, không kịp suy nghĩ kỹ, liền xuống bếp làm nồi gà nhân sâm cho hắn bồi bổ thân thể.
Vội vàng cả buổi chiều, đôi tay nhỏ bé không có cách gì tránh khỏi bị thương, nhưng nàng một chút cũng không thấy đau, khi làm xong, nàng cảm thấy thật kiên định, thật an tâm.
Ba năm nay, nàng chưa bao giờ có khoảnh khắc như hiện tại, cảm thấy mình sống là có ý nghĩa, khi nhờ người đem đưa đồ ăn đi, tỳ nữ có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng chưa được thiếu gia công đạo, vị cô nương này lại là khách quý trong phủ, nàng không dám đắc tội, đành phải nuốt lời nói vào bụng, đem đồ ăn đã được làm tốt đưa tới thư phòng.
Sau nửa canh giờ, nàng tới trước thư phòng, lại thấy hắn đứng lặng bên cửa sổ, khuôn mặt u hối, mất hồn không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy tiếng bướcchân, hắn cũng không quay đầu lại.”Bưng đi, ta không ăn.”
Linh nhi ở ngoài cửa, cảm thấy tâm ý bị chà đạp.”Ta… Không biết ngươi không thích ăn thịt gà.”
Thu Nấu Trần ngoài ý muốn quay đầu lại.” Sao lại là ngươi? Đừng đứng ở ngoài cửa, mau vào!”
Nàng được đưa vào thư phòng, một kiện ngoại sam nam giới rộng thùng thình được phủ lên vai nàng, càng khiến nàng trở nân nhỏ nhắn yếu đưối.”Ban đêm gió lớn, sau này nên mặc nhiều áo hơn.”Linh nhi kéo y bào, mải mê hưởng thụ hơi thở nam tính bao bọc xung quanh, phảng phất như là hắn đang ôm nàng… Hắn quan tâm không che giấu, lòng nàng ấm áp. Ánh mắt của nàng hướng lên cái bát còn nguyên trên bàn, không dời đi.Thu Nhược Trần nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đây là ngươi làm sao?”
“Nhưng mà ngươi không thích…” Là thất vọng, cũng là đau lòng, nàng đã vất vả rất lâu… Thu Nhược Trần trầm mặc xuống.” Thật xin lỗi, ta không phãi không thích, mà là… “ Con mắt xa xăm, lại hướng tới bên ngoài cửa sổ một nữa, cúi đầu tiếp tục.”Linh nhi cũng từng làm chuyện giống như vậy, nàng nói, nàng ẽ vì ta nấu đồ ăn này, ta luôn luôn chờ, cho dù đợi không được, ta cũng —- không cần bất luận kẻ nào thay thế.”
Nhắm lại ánh mắt ưu thương, điều tức lại nỗi buồn trong lòng, khi mở ra, cũng đã trở lại bình tĩnh, lúc này mới quay lại đối mặt với nàng.
“Ngươi –“ hắn ách thanh, kinh ngạc phạt hiện, trong mắt nàng lại chứa đầy nước mắt.”Nếu… Trần…” Càng thêm ngoài ý muốn nữa là, đến gần nàng, càng không thể khống chế được cảm xúc, lại kích d0ộng ôm lấy hắn, hắn sợ có thể là tác dụng phụ.”Ngươi… Ngươi như thế nào… Trước đừng khóc a!”Rốt cuộc – dã xảy ra chuyện gì a? Hành động thình lình như vậy, khiến hắn ngẩn ngơ không kịp pảnn ứng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Đều là ta khộng tốt… Ta…. Ta….” Nàng sao lại nghĩ rằng, hắn có thể dẽ dàng dứt bỏ quá khứ của bọn họ, sống cuộc sống mới chứ? Hắn là tình thâm nghỉa trọng như vậy a! Dều là nàng không tốt, nàng hại hắn rất đau lòng, rất khổ sở…”sao lai thế này?Lý kỳ, ngươi đừng khóc được không?Có gì từ từ nói.” Hắn hơi hoảng, có chút mù mịt nên an ủi nàng.
Một tiếng “Lý Kỳ” lơi kéo lý trí nàng trở lại.
Nàng hiện tại không phải Dường Linh nhi, cũng không có quyền lợi trốn ở trong lòng hắn mà khóc, nàng chính là Lý Kỳ, một cái quỳnh nhiên vô y, hai bàn tay trắng.
Đẩy hắn ra, nàng tỏ vẻ kiên cường lau lệ đi.”Ta không sao.”
“Vậy ngươi vừa rồi…”Hắn rõ ràng không tin.
“Ta chỉ là… Nhớ tới hắn. Thực xin lỗi, thất lễ rồi.”
Thu Nhược Trần hiểu rõ gật đầu, tiêu tan cười.”Vô phương, ta hiểu được loại tâm tình này.”
Có khi, ở trên người nàng, hắn sẽ không hiểu được tìm thấy bóng dáng quen thuộc, hắn không rõ vì ssao lại có phản ứng kỳ lạ này, có lẽ — là tất nhớ Linh nhi đi, hoặc là, bọn họ đều là những người đồng cảnh ngộ.Cho nên, mới có loại tưởng niệm không thể nói rõ được, ký thác ở trên người đối phương.
Là vậy sao? Vậy cảm giác rung động khác thường cùng với cảm giác quen thuộc kia, thật sự cũng chỉ như vậy?
Lắc lắc đầu, hắn không cho chính mình miệt mài theo đuổi, ngược lại cầm bát lên. “Ngươi có đói bụng không? Cùng nhau ăn đi?”
“Ngươi—“ Hắn đồng ý tiếp nhận?! Hắn không phải nói….
Hắn nhấp môi dưới, một tia cảm xúc khó phán đoán xẹt qua trên gương mặt.”Tấm chân tình một đời, sao ta nỡ cô phụ.”
Linh nhi hốc mắt nóng lên, lần nữa lại có cảm giác muốn khóc.
Nhìn hắn bắt đầu thưởng thức tâm ý của nàng, nàng mới phát hiện, hóa ra chuyện này đối vối nàng mà nói, thật sự quan trọng, trong đó, có thâm tình chua xót của nàng a!
Nếu nàng chịu đối mặt, nên thừa nhận, nàng làm mọi thứ, tất cả đều là khát vọng tận sâu trong đáy lòng nàng, hứa hẹn muốn tròn mà lại khiếm khuyết…. Nàng với hắn giông nhau, theo bản năng nhớ kỹ lời nói đùa thuận miệng kia, mà lúc này, nàng thật sự làm được, không chỉ thuận lợi đem thành quả của nàng đưa tới mắt hắn, hơn nữa lại không khiến hắn phiền lòng.
Nàng thật muốn tiến vào lòng hắn mà làm nũng, nói cho hắn, nàng cũng có thiên phú làm hiền thê lương mẫu…”Ăn được không?”
“Ách?”Biểu tình của hắn đột nhiên có chút quái dị, chống lại cặp mắt chớp động chờ mong kia, hắn một chữ cũng không phun ra.
“Được… Ăn ngon.”Cả đời chưa từng nói dối, biểu tình của hắn cực kỳ cứng ngắc.”Thật vậy không?”
Con ngươi dấy lên hào quang, đó là một mặt Thu Nhược Trần chưa từng gặp, như là thật vui vẻ, thật thỏa mãn, bày ra vui sướиɠ tinh khiết.
Bỗng nhiên lùc đó, hắn thấy ở trên người nàng một hình bóng đã ba năm xa cách, ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mắt, xuyên thấu hai con mắt sáng rực, tình cảm giống như đã từng quen biết bóp nghẹt nội tâm –“Linh nhi…”Hắn khó khăn kêu lên
Nàng khϊếp sợ trừng lớn mắt. Như thế nào? Hắn nhận ra nàng?
“Ngươi—ngươi gọi ta là gì?”nàng nhất định không phát hiện, thanh âm của nàng run run, trống ngực đập thình thịch, lại hàm chứa vài phần ao ước bị phát hiện.
Rất nhanh, hắn cũng lưu ý đến hoang đường của mình, chua xót lắc đầu.”Không, ngươi không có khả năng là nàng.”
Hắn thật rất nhớ nàng a! Ngay cả ảo giác cũng xuất hiện.
Linh nhi của hắn đã sớm rời khỏi hắn, ba năm trước! Đây là ự thật đau đớn mà hắn không thể đối mặt.
“Vì… Vì sao?” Lòng của nàng nhói đau một hồi. Nàng thật muốn hỏi, là nàng biến dạng, không phãi hắn yêu thích nàng sao?
“Đại khái là gần đây ta quá mệt mỏi,nên tinh thần hoảng hột, ngươi đừng để ý.”
Không, hắn không nhận ra nàng… Nàng nên thở dài một hơi, nhưng vì sao, nàng lại bi thương đến muốn khóc?
Lại vô ý thức xoa nhẹ khuôn mặt một lần nữa, mới phát hiện nước mắt lạnh lẽo đã phủ đầy khuôn mặt, ngăn cách bỏi mạng che mặt, tiếp nhận toàn bộ bi thương của nàng —“Ngươi thật sự cảm thấy, khuôn mặt không có ý nghĩa gì sao?” như là làm một quyết định trọng đại, nàng dứt khoát kiên quyết hỏi hắn.
Thu Nhược Trần cũng lĩnh hội được cái gì, ôn thanh nói:”Quả thực, ta nghĩ như vậy.”
“Như vậy – “nàng hít một hơpi thật sâu, ngực đau đớn khổ sở, nàng kiềm nén lại, bất luận hắn có phản ứng gì, đều là nàng nên chịu.
“Chậm đã.”Hán khẽ chạm tay nàg, ngăn trở nàng.” Ngươi hiểu rõ rồi sao? Ta không nhất định phải xem, quan trọng là, ngươi có thể đối mặt hay không.”
“Ta nghĩ rất rõ ràng, nếu ngay cả mọi người đều không thể đối mặt, ta sao lại có thể đối mặt 『 hắn 』? !” Nếu nàng ngay cả thời điểm là “Lý kỳ” đều không chịu nổi ánh mắt của hắn, như vậy, sao nàng lại có thể lấy thân phận Đường Linh nhi đến đối mặt hắn, đối mặt mọi thứ chứ?
“Tốt lắm” Xác định hành động này sẽ không xúc phạm tới nàng, hắn mới buông tay.
Linh nhi giơ tay lên, cởi bỏ mạng tơ tằm, làm cho dung mạo bị phá hủy kia, không che đậy xuất hiện ở trước mặt hắn. Nàng ngay cả hô hấp cũng không dám, liền như vậy một cái chớp mắt cũng không thuấn chờ đợi phản ứng của hắn.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn không rời, khuôn mặt bình thản, cảm xác cũng không thay đổi nhiều. Thật thà mà nói, khuôn mặt như vcậy, là không thể nào đẹp, thậm chí có thể nói, biến hình biến dạng khiến cho ngươi ta ssợ hãi, như là một vết khâu lớn trên khuôn mặt, chợt nhìn thấy, quả thật làm cho người ta sỡn tóc gáy, nhưng, vậy thì sao? Nàng là Lý Kỳ mà hắn nhận thức, đã cứu hắn một mạng, là người lương thiện, ôn nhu, không phải sao?
Tiếp nhận mạng che mặt trên tay nàng, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, nàng như là hoảng sợ, lấp tức thối lui từng bước, mà hắn cũng không ngăn cản nàng, chỉ cùng nàng nhìn nhau, chờ nàng bình tĩnh trở lại, có thể đối mặt tình hình thực tế cùng hắn, mới lại kiên định bước lên từng bước.
Ngón tay bất bình lướt qua da thịt vặn vẹo, không thể nói rõ tới là duyên cớ nào, giờ khắc này, hắn trong lòng lại bắt đầu đau.
Vì sống sót, nàng đến tột cùng chịu bao nhiêu khổ? Hắn không thể tưởng tượng, nàng đã phải thừa nhận sự đau đớn đến mức nào, mới có thể tạo thành như vậy hé ra mặt…”Ngươi biết không? Nếu ta là tình nhân của ngươi, khẳng định sẽ đau lòng đến chết.”
“Ngươi ──” nàng ách thanh, nước mắt đọng lại quanh khóe mắt.”Ngươi không sợ sao?”
“Sợ? Vì sao? Ngươi ký phi quỷ mị, Diệc Phi Dạ Xoa, tâm địa tà ác phó phòng, mới là đáng sợ nhất . Ta nghĩ, chúng ta lúc đó, là không nặng tướng mạo thổ lộ tình cảm tri kỷ, chẳng lẽ là ta tự mình đa tình ?”
Trong mắt hắn, không sợ không ngại, vẫn là ôn đạm ấm áp như vậy, nàng không thể đọc ra một chút chán ghét hoặc khiển trách. Hơi hơi khải khẩu , lại phát không ra âm thanh , chỉ có lệ cuồn cuộn không dứt, như là mãi mãi không dứt ── “Ngươi ── cho ta mượn ôm một chút.” Nhào vào trong lòng hắn, nàng không muốn tự hỏi, thầm nghĩ như dĩ vãng , không hề cố kỵ, toàn tâm quyến luyến ôm hắn, phảng phất dựa sát vào nhau như vậy, có thể cả đời một đời.
Kinh ngạc trong nháy mắt, rồi sau đó, hắn không tự chủ được đáp lại nàng, đem thân hình gầy yếu kia nhét vào trong lòng.
Nếu đem mắt nhắm lại, không suy nghĩ, hắn cơ hồ có thể cảm giác được, Linh Nhi coi như lại nhớ tới hắn bên người, cũng chỉ có làm Linh Nhi lòng tràn đầy không muốn xa rời tự đem mình tiến vào hắn lòng, mới có thể làm cho hắn có cảm giác ngọt ngào chua xót hạnh phúc như vậy.
Tinh thần tɧác ɭoạи thì tinh thần tɧác ɭoạи đi, hắn không cần !
Hắn thầm nghĩ phải trân trọng giờ khắc này, toàn tâm cảm nhận cái ôm ấm áp hạnh phúc ── cho dù, đây chỉ là một thoáng ảo mộng.