“Vũ Vũ, từ lúc ngươi từ Diệp gia trở về vẻ mặt thực kì quái ni. Ngươi đã gặp chuyện gì phải không?”
“Diệp tiểu thư không đẹp sao?”
“Hay ngươi bị người ta đuổi ra ngòai?”
“Vũ Vũ, sao không trả lời? Ngươi lại ngồi đó vẽ tên Phong Lưu gia gì gì đấy phải không? Mấy ngày nay tranh hắn đã dán đầy phòng rồi. A, đã vẽ thôi sao còn cắm phi tiêu nhiều như vậy. Ngươi xem, tờ giấy muốn lủng luôn rồi kìa!”
“Buổi sáng ngươi ngủ nói mơ lớn lắm đó. Còn gọi cái gì “Văn Linh quân”. Y là là ai? Đã vậy lúc tỉnh lại thì thở hổn thở hển, mặt mày đỏ ửng. Ngươi rốt cuộc bị cái lọai bệnh gì thế?”
“Vũ Vũ… ngươi làm sao lại thẫn thờ như vậy…”
“Vũ Vũ… ma ma lo cho ngươi lắm…”
“Vũ Vũ…”
…
“Haizz”
…
“Vũ Vũ, ngươi có khách.”
“Cô cô, ta muốn ngủ, ngươi bảo họ về đi, đừng làm phiền ta…”
“Cả ta ngươi cũng dám không tiếp?”
“Ách! Ngươi… sao…”
“Phiền bà lưu Phi Vũ cùng ta trò chuyện một lát.”
“Dạ, Vương gia”
…
“Ngươi tìm ra ta?”
“Muốn thì tìm được thôi.”
“Đến tận đây làm gì?”
“Không hy vọng ngươi sẽ đến tìm ta. Bổn vương đành tự tìm tới thôi.”
…
“Coi bộ ngươi đã rất dụng tâm nghĩ tới bổn vương, vẽ nhiều hình của bổn vương như vậy. Cha, còn trang trí thêm mấy con dao trên đó nữa. Thực độc đáo!”
“… Cái đó…”
“Vũ Vũ…”
“Không được gọi ta như vậy!”
“Gì chứ! Ngươi gọi ta Phong Lưu gia được, các cô nương ở đây gọi được, sao ta lại không thể?”
“…Mặc kệ ngươi…”
“Lần trước gặp, ngươi có nói muốn tìm hiểu cảm xúc của nữ nhân khi hoan ái?”
“Ân!”
“Ta giúp ngươi tìm hiểu”
“Bằng cách nào?”
“Thế này! Ngươi đóng giả vị trí của nữ nhân, như vậy tự khắc sẽ cảm nhận được các nàng cảm giác thế nào, ta sẽ giúp ngươi trên giường làm việc của nam nhân.”
Phi Vũ đối với ý tứ sâu xa cùng âm mưu đen tối của Văn Linh quân cảm thấy tựa hồ có chỗ không đúng nhưng hắn lại không rõ không đúng chỗ nào.
“Còn nghĩ ngợi cái gì? Hảo ý của bổn vương không lẽ ngươi còn nghĩ ngợi?”
“Hảo, ta chấp nhận!”
(tén tén ten)
…
“Uy, đừng nhìn ta như vậy! Ánh mắt ngươi liền khiến cho ta cảm thấy rất kì quái.”
“Ngốc tử! Đó gọi là nhãn tình sâu sắc!”
…
“Khố.. cả khố cũng phải cởi sao?”
“Ân!”
…
“A… đừng đừng…”
“Đây! Ngươi bây giờ đã bắt đầu hiểu chưa… Vũ Vũ hai điểm hồng này thực đẹp…”
“Hộc… ta… không phải, phía dưới… không phải nữ nhân.”
“Không sao! Cơ thể ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn…”
…
“Hỗn đản! Đến đó thôi. Ngừng tay cho ta. Chỗ đó không được liếʍ… Sao có thể… A…a ưm…”
“Ngươi không muốn ta gọi Vũ Vũ. Cũng được! Ta không muốn giống như họ. “Tiểu Vũ nhi”, thấy thế nào?”
“…Cái… cái gì?”
“Ngươi thân thể thật mê người. Còn nữa, lúc đỏ mặt xấu hổ rất đáng yêu…”
“Ngừng… ngừng…”
“Để ta nói cho ngươi nghe luôn. Một khi đã làm đến đây rồi, chẳng có tên nam nhân nào chịu dừng lại cả. Thức ăn đưa tới miệng, không ăn sẽ có lỗi với bản thân a!”
Phi Vũ trợn mắt. Ra vậy, y muốn nói “ăn” chính là ý này sao?
“Ngươi lừa ta?”
“Tiểu Vũ nhi, bây giờ mới biết?”
“A, a… a… ư… Nhẹ, điểm nhẹ…”
“Kêu lớn một chút! Ta thích nghe cái miệng nhỏ nhắn hung dữ của ngươi kêu.”
“A…a…ngươi… Vương gia…”
“Tiểu Vũ nhi, gọi ta Quân”
…
“Quân.”
“Kêu lần nữa, lớn hơn!”
“Quân, Quân… ô ô…”
“Tiểu Vũ nhi ngoan, đừng khóc… đừng khóc… Sau này phu quân sẽ hảo hảo đối đãi ngươi…”
——————————–
Không cần ép chặt tai vào vách, tòan thể cô nương trong Uyên Ương lâu cũng có thể nghe không sót một động thái sau cánh cửa phòng Phi Vũ. Với kinh nghiệm nghề nghiệp dày dặn, các nàng đương nhiên dễ dàng hình dung được chuyện gì đang diễn ra trong đó.
Tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc đó chỉ chốn loan phòng mới có.
Vũ Vũ đáng yêu của họ, khẳng định là bị tên Phong Lưu gia đó gặm không còn một mẩu luôn.
“Vũ Vũ nhà ta rốt cuộc đã lớn rồi”, Mẫu Đơn lấy khăn chấm chấm nước mắt.
Cô cô hắn thì phe phẩy cây quạt ha ha cười.
“Còn tưởng nhiều lắm chỉ được một chức quan tứ phẩm thôi, nào ngờ giờ đây đến cả chức Vương phi cũng có thể bảo hộ. Uyên Ương Lâu ta sắp phát tài rồi.”
Ít lâu sau đó, ở chợ đen lại rộn ràng chuyền tay nhau tác phẩm mới của Đan Phượng. “Đồ Minh Châu” tiểu thuyết lần này hoàn tòan mới lạ nha, là kể về thiên tình sử của những mỹ nam. Ngòi bút sắc sảo, đường nét tinh tế làm bao nhiêu người đọc rơi nước mắt và máu mũi, trở thành một trong những đam mỹ tiểu thuyết đầu tiên thời thượng cổ. Nghe nói số lượng phát hành tăng đến chóng mặt, nam nữ lớn bé gì đều có cả.
(Ặc, 1 lũ ba chấm)
Sau đó còn hình thành trào lưu nam phong. Uyên Ương lâu mở đầu cho việc thu nhận và huấn luyện tiểu quan.
Nói chung rất là náo nhiệt.
Thế nhưng sau khi viết xong Đồ Minh Châu, Đan Phượng rửa tay gác bút, từ đó không còn nghe tung tích gì nữa.
Có người nói nàng ta được Uyên Ương lâu gả đi rồi. Nói cũng phải, có phu quân nào để nương tử mình họa mấy thứ đó đâu.
Toàn văn hòan