Chương 3

Cái Nhất Minh huýt một tiếng còi, cả bốn người từ sau các tùm cây chạy ra, quát:

- Đứng lại ngay.

Người đàn ông chạy lên vừa chạy vừa quay lại chửi:

- Con giặc cái, ngươi hung hăng độc địa thế, ta không nhịn nữa đâu.

Thiếu phụ kia cũng mắng:

- Cẩu tặc, hôm nay ta không gϊếŧ được ngươi thì Nhiệm Phi Yến này không kể là người.

Ngay khi đó, Thái Nhạc tứ hiệp đã chặn ngay trước mặt người đàn ông. Người đàn bà tên Nhiệm Phi Yến liền kêu lên:

- Lâm Ngọc Long, ngươi còn chưa chịu đứng lại ư?

Lâm Ngọc Long quát Thường Trường Phong đang chặn ngay đằng trước:

- Tránh ra.

Y vừa nói vừa hụp xuống tránh một viên đạn từ phía sau bắn tới, chỉ nghe một tiếng “Oái chao”, viên đạn đã bắn trúng ngay mũi Thường Trường Phong. Thường Trường Phong giận quá, chửi liền:

- Con mụ thối tha, ngươi bắn trúng ta rồi.

Nhiệm Phi Yến nói:

- Trúng ngươi thì đã sao?

Lại soẹt soẹt thêm hai tiếng, hai viên đạn khác nhắm thẳng vào y bắn tới. Thường Trường Phong liền giơ tấm bia đá lên, nhưng đỡ hụt, một viên trúng ngực, một viên trúng cánh tay khiến y tê dại, tấm bia đá rơi xuống đất kêu bình một tiếng. Y nhảy nhổm kêu toáng lên “Ôi chao”, hóa ra tấm bia linh hiển làm sao rơi trúng ngay ngón chân y.

Cái Nhất Minh và Hoa Kiếm Ảnh thấy nhị ca bị nạn, cùng xông vào Nhiệm Phi Yến. Nhiệm Phi Yến lại giương nỏ, bắn liên châu tới tấp, Cái Nhất Minh trúng một viên ngay mi tâm, còn Hoa Kiếm Ảnh thì gãy một chiếc răng cửa. Cái Nhất Minh kêu lớn:

- Gió lớn, gió lớn.

Nhiệm Phi Yến bị bốn người ngăn trở, thấy Lâm Ngọc Long đã cắm đầu chạy ra khỏi khu rừng, trong bụng tức giận, càng cố đuổi theo, vừa chạy vừa quay lại nghe bụp một tiếng, đã bắn chiếc ống vố Tiêu Dao Tử đang ngậm trong mồm rơi xuống đất. Viên đạn đó thủ kình rất mạnh, bắn lại chính xác, chính là thuật bắn đạn có tên là Hồi Mã Đạn. Nhiệm Phi Yến mỉm cười, quay lại chửi:

- Lâm Ngọc Long, tên giặc thối tha kia, còn chưa chịu đứng lại ư?

Chỉ nghe Lâm Ngọc Long hổn hển đáp:

- Có giỏi thì cùng với đại gia dùng đao, dùng thương đánh tay đôi ba trăm hiệp, dùng đạn bắn người thì có gì là hay?

Hai người càng chửi càng xa, cùng chạy về hướng bắc. Hoa Kiếm Ảnh hỏi:

- Đại ca, Lâm Ngọc Long và Nhiệm Phi Yến là nhân vật nào thế?

Tiêu Dao Tử trầm ngâm rồi nói:

- Lâm Ngọc Long là một hảo thủ về đơn đao, còn người đàn bà Nhiệm Phi Yến kia là một danh gia bắn nỏ đạn.

Cái Nhất Minh nói:

- Đại ca liệu sự như thần, nói ra nghe có lý lắm.

Hoa Kiếm Ảnh nói:

- Thiếu phụ đó mặt mày coi cũng được, chắc là gã họ Lâm nhìn thấy toan giở trò phi lễ.

Tiêu Dao Tử nói:

- Chính thế, bọn Thái Nhạc tứ hiệp chúng mình hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình là can thiệp, kỳ sau gặp tên da^ʍ tặc Lâm Ngọc Long thể nào cũng cho y một trận cho biết thân.

Thường Trường Phong tiếp lời:

- Không chừng hai kẻ Lâm Nhiệm kia có thù gϊếŧ cha, không biết ai phải ai trái. Con mẹ nó, chân mỗ đau quá đi mất.

Nói xong lấy tay xoa chân. Tiêu Dao Tử nghiêm mặt nói:

- Tên họ Lâm kia mặt đầy hoành nhục[2], mới nhìn đã biết là kẻ chẳng tốt lành gì. Còn con mụ họ Nhiệm tuy ra tay lỗ mãng, nhưng xem võ công y thị, hẳn là danh môn chính phái.

Cái Nhất Minh nói:

- Đại ca liệu sự như thần, nói ra nghe có lý lắm.

Thường Trường Phong đang toan biện giải thêm, bỗng nghe ngoài bìa rừng có tiếng người ngâm nga:

Trong tay có sẵn vàng kia,

Sướиɠ ơi là sướиɠ có chi cho bằng.

Hôm qua tiền bạc sạch banh,

Hôm nay kiết xác thành anh nhà nghèo.

Nhưng không vì thế mà sầu,

Vẫn cười đem đốt khăn đầu cho vui...

Một thanh niên thư sinh tay cầm quạt phe phẩy vừa ngâm nga vừa lững thững đi vào trong rừng, đằng sao lẽo đẽo một đứa tiểu đồng, vác theo một bịch hành lý. Hoa Kiếm Ảnh cầm trong tay chiếc răng cửa mới bị gãy, trong lòng đang bực bội, thấy gã học trò cò vẻ ung dung thư thái, lại còn ngâm thơ nào là hoàng kim, tiền bạc liền đưa mắt cho Cái Nhất Minh, nhảy ra quát lớn:

- Thằng học trò khốn kiếp, ngươi ở đây ư ử ngâm nga cái gì? Thơ thẩn nhà ngươi làm đại gia nhức đầu chóng mặt, mau mau bồi thường cho ta.

Thư sinh kia thấy bộ dạng bốn người, giật mình kinh hãi, hỏi lại:

- Thỉnh vấn nhân huynh, đền là đền cái gì?

Cái Nhất Minh nói:

- Đền vì đã làm cho bọn ta nhức đầu chóng mặt, mỗi người một trăm lượng bạc, tổng cộng bốn trăm lượng tất cả.

Gã học trò le lưỡi nói:

- Sao nhiều thế? Ngay đến đương kim hoàng đế nhức đầu, cũng chưa tốn đến bấy nhiêu tiền thuốc.

Cái Nhất Minh nói:

- Tên hoàng đế là cái quái gì? Ngươi đem bọn ta so sánh với hoàng đế, thật là lớn mật. Đã thế thêm cái tội ấy, bốn trăm lượng gấp đôi lên, thành tám trăm lượng.

Thư sinh nói:

- Nhân huynh so với hoàng đế còn tôn quí hơn, khiến người ta phải bội phục. Thỉnh vấn nhân huynh tôn tính đại danh, xem lai lịch cỡ nào.

Cái Nhất Minh nói:

- Ha ha, tại hạ họ Cái, tên Nhất Minh, trên giang hồ gọi là Bát Bộ Cản Thiềm, Trại Chuyên Chư, Đạp Tuyết Vô Ngấn, Độc Cước Thủy Thượng Phi, Song Thích Cái Thất Tỉnh, trong Thái Nhạc tứ hiệp thì đứng hàng thứ tư.

Thư sinh kia chắp tay nói:

- Ngưỡng mộ đã lâu, đã lâu.

Y quay sang Hoa Kiếm Ảnh hỏi:

- Còn vị nhân huynh này?

Hoa Kiếm Ảnh nhăn mặt:

- Ai hơi đâu mà anh anh, em em với ngươi?

Y giơ tay ra đẩy tên thư đồng, cầm lấy cái bọc y đang vác, nhắc nhắc thấy nặng, trong bụng mừng thầm liền mở ra coi, không khỏi thất vọng, thấy bên trong chỉ toàn sách cũ. Thường Trường Phong kêu lên:

- Toàn đồ vứt đi.

Thư sinh kia vội nói:

- Lời đó của nhân huynh sai rồi. Sách vở thánh hiền, sao lại nói là đồ vứt đi? Người xưa nói rằng trong sách sẵn có nhà vàng.

Thường Trường Phong nói:

- Trong sách có hoàng kim ư? Sách cũ này một xu một quyển cũng chẳng ai mua.

Lúc đó Cái Nhất Minh đã mở tung bọc hành lý, ngoài vài bộ quần áo, chẳng có tiền bạc gì. Thái Nhạc tứ hiệp ai nấy đều thất vọng. Thư sinh kia nói:

- Tại hạ đi học kiếm mẹ, gặp được bốn vị nhân huynh, thật may mắn xiết bao? Bốn vị được gọi là Thái Nhạc tứ hiệp, ắt hẳn cứu khổn phò nguy, hành hiệp trượng nghĩa, trên chốn giang hồ nổi danh.

Tiêu Dao Tử nói:

- Mấy câu ngươi nói không sai chút nào.

Gã học trò nói tiếp:

- Hôm nay gặp được bốn vị anh tài hiệp sĩ, thật là tam sinh hữu hạnh. Tại hạ trước mắt gặp chuyện khó khăn, mong bốn đại hiệp rút đao tương trợ, giúp cho một tay.

Tiêu Dao Tử hỏi:

- Cái đó cũng dễ, chúng ta đã mang danh hiệp khách, thấy người gặp khó khăn mà chẳng ra tay, thì có khác gì chỉ mang tiếng hiệp nghĩa xuông thôi sao?

Gã thư sinh liên tiếp vái chào cảm tạ. Cái Nhất Minh hỏi:

- Thế kẻ nào đã hϊếp đáp ngươi thế?

Thư sinh nói:

- Việc này nói ra thật xấu hổ, chỉ sợ bốn vị huynh đài chê cười thôi.

Hoa Kiếm Ảnh chợt hiểu ra, nói:

- A, hóa ra em gái ngươi xinh đẹp, bị cường hào ác bá bắt mấy chứ gì?

Thư sinh lắc đầu:

- Không phải, tôi không có em gái.

Cái Nhất Minh vỗ tay nói:

- À, chắc là thổ hào, quan lại cưỡng chiếm vợ ngươi?

Gã thư sinh vẫn lắc đầu quầy quậy:

- Cũng không phải. Tôi chưa lấy vợ, làm gì có ai?

Thường Trường Phong nóng ruột, hỏi dồn:

- Thế là chuyện gì? Mau nói huỵch toẹt ra cho bọn ta nghe.

Thư sinh đáp:

- Nói thì nói, bốn vị đại hiệp xin đừng trách.

Thái Nhạc tứ hiệp vẫn tự xưng là “tứ hiệp” nhưng trên giang hồ, chốn võ lâm chưa từng được ai gọi là đại hiệp này đại hiệp nọ cung kính như thế bao giờ, bây giờ nghe gã học trò này tôn trọng mình như thế, ai nấy ưỡn ngực, cùng nói:

- Nói mau, nói mau, có chuyện gì khó khăn, Thái Nhạc tứ hiệp thể nào cũng ra tay lo liệu cho.

Gã thư sinh vái một vái thật sâu, nói:

- Tại hạ phiêu bạt giang hồ, đi ngang qua quí địa, nói ra thật xấu hổ, tiền bạc nay hết sạch, chỉ mong tứ hiệp nhủ lòng ban cho vài chục lượng bạc. Tứ hiệp nghĩa bạc vân thiên, thích làm điều thiện ưa chuyện bố thí, tại hạ xin được cảm tạ trước.

Bấn hiệp sĩ nghe xong, không khỏi nhíu mày, không nói nên lời. Bọn họ vốn toan ăn cướp gã thư sinh này, nào ngờ bị y nói năng ngọt ngào, xin ngược lại. Song Chưởng Khai Bi Thường Trường Phong giơ tay vỗ ngực lớn tiếng nói:

- Đại trượng phu có vì bằng hữu mà chịu hai đao đâm hai bên hông cũng chẳng sá gì, huống chi chỉ vài chục lượng bạc? Đại ca, tam đệ, tứ đệ, lấy tiền ra. Ta đây có...

Y thò tay vào túi khoắng một cái, nhưng không mở tay ra, thì ra trong túi không có đồng nào, ngay một xu teng cũng không. Cũng may Hoa Kiếm Ảnh và Cái Nhất Minh trong người cũng có đôi ba lượng bạc vụn, hai người móc ra đưa cho gã thư sinh. Gã học trò khom lưng vái dài, luôn mồm cảm ơn, nói:

- Cái ơn giúp đỡ tiền bạc này, tại hạ suốt đời không dám quên, nếu mai sau có duyên gặp lại, thể nào cũng báo đáp.

Nói xong dắt gã thư đồng đi ra khỏi rừng. Y ra khỏi khu rừng rồi, cười sằng sặc, nói với đứa đầy tớ:

- Mấy lượng bạc này, thưởng cho ngươi cả đó.

Gã thư đồng sắp xếp lại mớ hành lý bị bốn gã kia lục tung, lấy ra một cuốn sách cũ mở ra. Dưới ánh mặt trời màu vàng chói lọi, trong cuốn sách kẹp đầy những miếng vàng lá mong mỏng, y cười nói:

- Tướng công nói trong sách có hoàng kim, bọn chúng lại không tin.

Thái Nhạc tứ hiệp tuy là bọn ăn cắp gà không xong thì xoay ra ăn trộm gạo, nhưng sau khi làm được một cử chỉ nghĩa hiệp, trong bụng cũng lấy làm sung sướиɠ lắm. Cái Nhất Minh nói:

- Gã thư sinh đó ngao du khắp nơi, thể nào chẳng truyền dương tiếng tăm của bọn Thái Nhạc tứ hiệp chúng ta...

Vừa nói tới đây, bỗng nghe có tiếng nhạc ngựa leng keng, tiếng chân lộp cộp, một người cưỡi ngựa từ phương nam đi tới. Tiêu Dao Tử nói:

- Các vị huynh đệ, nghe tiếng chân ngựa chạy nhanh lắm, hẳn là một con tuấn mã. Không cần biết, mình cứ cướp con ngựa này đi, nếu như không có bảo vật nào khác, đem con ngựa này làm lễ vật cũng xong.

Cái Nhất Minh nói:

- Đại ca liệu sự như thần, nói ra nghe có lý lắm.

Y vội vàng cở giây lưng ra nói với mấy người kia:

- Mau lấy giây lưng buộc lại để giăng chân ngựa.

Nói xong y liền nối bốn cái dây lưng lại thành một sợi, đang toan buộc vào hai gốc cây thì ngưới cưỡi ngựa đã đến trước khu rừng. Người cưỡi ngựa thấy bốn gã này đang loay hoay buộc dây chăng ngang đường, ngạc nhiên gò cương, hỏi:

- Các ngươi làm gì thế?

Cái Nhất Minh nói:

- Đang chăng giây...

Vừa nói ra thấy không ổn, nhưng vừa quay lại đã yên tâm khi thấy người cưỡi ngựa chỉ là một cô gái xinh đẹp,. Thiếu nữ hỏi tiếp:

- Giăng giây để làm gì?

Cái Nhất Minh đứng lên, hai tay vỗ vào nhau để phủi bụi, nói:

- Giăng giây chặn ngựa của ngươi. Ồ, ngươi biết rồi thì chăng giây không còn ăn thua gì nữa. Ngươi mau mau xuống ngựa, để lại cho bọn ta, rồi mau cút đi nơi khác. Thái Nhạc tứ hiệp chúng ta không bao giờ hϊếp đáp đàn bà con gái để làm bại hoại tiếng tăm đâu.

Thiếu nữ kia cười, hỏi lại:

- Bọn ngươi muốn ta để con ngựa lại, thế không phải hϊếp đáp thì là gì?

Cái Nhất Minh ấp úng nói:

- Cái đó a... là có lý do.

Tiêu Dao Tử nói:

- Bọn ta không hϊếp đáp ngươi đâu, chỉ lấy con ngựa ngươi cưỡi thôi. Một con vật đâu có đáng gì?

Y thấy con ngựa thân hình cao lớn, lông bóng mượt, coi rất hùng vĩ, yên vàng nhạc bạc, chỉ bộ yên cương không thôi, cũng đã có giá lắm rồi, khiến y càng nhìn càng ham.

Cái Nhất Minh nói:

- Đúng lắm, bọn ta Thái Nhạc tứ hiệp, là hán tử nghênh ngang trên cõi giang hồ, không thể nào lại đi làm khó dễ đàn bà con trẻ. Ngươi chỉ cần để lại con ngựa, bọn ta sẽ không đυ.ng tới một sợi lông của ngươi. Thử nghĩ ta đây Bát Bộ Cản Thiềm, Trại Chuyên Chư, Đạp Tuyết Vô Ngấn...