Chương 5

Lưu Lương chợt buông lỏng tay, quăng ngã Hoàng Hậu dưới màn mưa, khiến nàng thở hồng hộc sợ hãi.

Lưu Lương nhét bàn tay dính đầy máu vào trong áo, ngẩng đầu, chờ nước mưa rửa sạch vết máu bắn lên mặt rồi mới quay người lại.

Đầu bạc rối tung, khuôn mặt tái nhợt.

Lưu Lương yên lặng nhìn ta dưới mưa thật lâu mới lên tiếng, nhưng không phải nói chuyện với ta, giọng hắn không nghe rõ vui buồn: "Ai sai nàng ta đi tìm Quý nhân?"

Xung quanh cầu thang bằng ngọc trắng đều có Kim Ngô Vệ, lúc ta tới đây thì đã thấy, mặc dù tối nay hoàng cung canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt nhưng không có ai ngăn cản ta.

Một vị tướng trẻ tiến lên, quỳ xuống dưới chân Lưu Lương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Là thần."

Thừa tướng xuất thân hàn tộc nhưng mưu lược xuất chúng, luôn đi theo bệ hạ ra chiến tường, một giây sau lại bị bệ hạ đá vào ngực. Thừa tướng nôn ra một ngụm máu, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục bò dậy quỳ rạp dưới chân Lưu Lương, lê đi mấy bước.

Thừa tướng tướng nói: "Bệ hạ tính toán lâu như vậy, không thể nhất thời bỏ lỡ đại sự. Tạ Hoàng Hậu là con gái cả của Tạ gia, nhưng người khác chết thì chết, nhưng Tạ Hoàng Hậu không thể chết được."

Nước mưa chảy dọc xuống theo sống mũi hệ hạ, không biết hắn có nghe lọt hay không mà cất bước về phía ta.

Hắn vừa di chuyển, ta liền lùi lại theo bản năng.

Không biết có bao nhiêu thi thể nằm giữa bệ hạ và ta, ta cũng từng nhìn thấy A Lang gϊếŧ người, nhưng chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì ta biết A Lang sẽ không bao giờ làm hại ta. Nhưng bệ hạ thì khác, không hiểu sao hôm nay hắn lại phát điên như vậy, đến mức muốn gϊếŧ Hoàng Hậu mà hắn yêu.

Nói không chừng còn tiện tay gϊếŧ luôn cả ta, gương mặt ta lộ vẻ sợ hãi.

Lưu Lương dừng bước, không bước thêm nữa, mái tóc của hắn bạc thành từng cụm.

Hắn gọi tên ta, chỉ hai chữ khô khốc:

"Triệu Uyển."

"Ta không động đậy nữa, nàng đừng sợ ta."

Máu trên cầu thang bằng ngọc rửa ba ngày mới sạch.

Những phi tần và ngoại thần mà bệ hạ gϊếŧ đều xuất thân từ thế gia, trong triều xuất hiện nhiều lời đồn đãi khiến bệ hạ không hài lòng. Thừa tướng đi theo bệ hạ cũng có thủ đoạn ác liệt, kết hợp cả nhu cả cương, nhân cơ hội này để các thế gia thu lại khí thế.

Không biết là ai loan tin mà những người trong cung đều biết, vì một câu nói của ta mà bệ hạ bạc đầu trong đêm, không ngừng nôn ra máu.

Ngay cả Tạ Hoàng Hậu cũng lấy lý do bị ốm không ló mặt, tạm lánh sóng gió.

Mọi người đang đoán rốt cuộc ta đã nói bí mật gì của tiền triều mới khiến bệ hạ đau lòng đến vậy.