“Cây trâm của Dung cô nương mất rồi, các người lục soát cẩn thận vào.”
Ta vừa lau tóc vừa đi ra thì chạm mặt Thẩm Uyển Dung đang mang một đám nha hoàn và vυ" già tiến đến.
Ta hỏi nàng ta: “Tỷ lại nổi điên cái gì thế?”
Thẩm Uyển Dung liếc nhìn ta rồi nói với đám người xung quanh: “Ta biết, chắc chắn Ninh muội muội sẽ không trộm đồ của ta đâu. Cơ mà… để tránh hiềm nghi nên ta đành lục soát phòng của muội ấy vậy.”
Mấy vυ" già nhận lệnh nên xông vào phòng ta lật tung mọi thứ.
Một lát sau, có người cầm cây trâm lao ra: “Đại tiểu thư, tìm được rồi, ở trên bàn trang điểm của nhị tiểu thư.”
Đúng lúc này cha ta cũng trở lại sau bữa tiệc với bè bạn, nghe thấy động tĩnh bên này nên ông ta đi tới hỏi thăm: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Uyển Dung vừa thấy cha đã khóc nấc lên.
“Muội muội, tỷ biết muội ghen tị vì tỷ và di nương được phụ thân yêu thương, được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng muội đâu thể trộm trâm của tỷ được chứ.”
“Đây là vật gia truyền của di nương, hôm nay di nương biết ta làm mất cây trâm này nên giận đến ngất xỉu, bây giờ vẫn còn đang bất tỉnh trong phòng…”
“Phụ thân, xin người làm chủ cho di nương!”
Trong từ đường, ta bị mấy người ép quỳ xuống.
Cha ta ngồi ở chủ vị, bên cạnh là Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung vẫn đang sụt sùi không thôi.
Chẳng biết tại sao, nhưng khi nhìn kiểu khóc giống hệt nhau như được đúc ra từ một khuôn của hai người họ, ta lại thấy buồn cười vô cùng. Đương nhiên, ta đã cười lên thật.
Cha ta giận lắm: “Ngươi cười cái gì? Đã ăn trộm mà còn cười?! Thẩm thị có nữ nhi như ngươi đúng là bại hoại gia phong mà. Hôm nay ta sẽ đánh ch.ế.t ngươi!”
Ta ngước lên nhìn người đàn ông có cùng dòng máu với mình.
Chẳng cần nghi ngờ gì nữa, ông ta dám đánh ch.ế.t ta thật đấy.
Thẩm gia không thể gi.ế.t đích nữ, nhưng suy cho cùng, ta cũng đâu phải con ruột của đại phu nhân? Mẹ ruột của ta chỉ là một nha hoàn thông phòng mà thôi.
Huống chi bình thường đại phu nhân cũng rất lạnh nhạt với ta. Mọi người đều cho rằng ta và bà ấy chẳng có chút thân tình nào cả.
Triệu di nương che ngực thổn thức: “Thẩm lang, chàng cũng biết cây trâm này là di vật mà mẹ thϊếp để lại cho thϊếp, là đồ trong cung của tiền triều, quý giá nhất trên đời đó ạ.”
“Thật ra có quý thì cũng là vật trang trí mà thôi. Nếu Ninh cô nương thích, thϊếp nhất định sẽ dâng bằng hai tay.”
“Nhưng vì sao nàng ấy lại trộm nó chứ? Nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng của nữ nhi nhà họ Thẩm sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, hôn sự của Dung nhi phải làm sao đây?”
Triệu di nương nói xong lại muốn lăn ra ngất, Thẩm Uyển Dung vội vàng đỡ bà ta.
Cha ta nhìn ta đăm đăm, một lúc lâu sau, ông ta lạnh lùng ra lệnh: “Bây đâu, mang gia pháp ra đây!”
Theo gia pháp thì tội ăn trộm sẽ bị đánh ba mươi hèo.
Chỉ cần hứng một hèo là đã trầy da tróc thịt, ba mươi hèo… dù không chết thì nửa đời sau cũng thành kẻ tàn phế.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên có một giọng nói vừa lạnh lùng vừa trong trẻo vang lên ở ngay cửa phòng.
“Ta xem ai dám.”
Đại phu nhân tiến vào.
Bình thường bà ấy ngủ rất sớm, đáng nhẽ lúc này bà ấy đã đi ngủ rồi mới phải.
Ta không ngờ bà ấy sẽ đến.
Đại phu nhân đi tới cạnh ta rồi lạnh lùng nhìn thẳng vào cha ta: “Lão gia, quan phủ tra thẩm cũng coi trọng thị phi rõ ràng, không có chuyện thiên vị, chưa gì đã thực hiện gia hình.”
Cha ta tái mặt.
Triệu di nương lại khóc rống lên: “Chẳng phải chuyện đã quá rõ ràng rồi ư? Tang vật còn tìm được trong phòng của Ninh cô nương đấy. Chẳng lẽ vì nàng ta được phu nhân nhận nuôi nên phu nhân bao che cho nàng ta ư?”
Triệu di nương không sợ đại phu nhân.
Mấy năm nay cha ta ái thϊếp diệt thê đến mức Triệu di nương luôn cảm thấy mình mới là nữ nhân tôn quý nhất trong phủ này, còn đại phu nhân chỉ là kẻ mang danh chủ mẫu, an vị trong góc, không được phu quân yêu thương.