Chương 4

“Bây giờ giọng thϊếp không thể so được với năm ấy, cũng may có thể truyền dạy lại cho nữ nhi. Dung nhi, mời cha con vào phòng, hát cho ông ấy nghe một lần nữa nhé?”

Thẩm Uyển Dung vội tiến tới kéo tay áo của cha ta: “Cha à, con và di nương nhớ người lắm đó. Trong viện đã chuẩn bị sẵn trà và trái cây, cha vừa thưởng thức, vừa nghe con hát có được không?”

Nàng ta và Triệu di nương người trái người phải, tươi cười như hoa, chỉ trong chốc lát cha ta đã bị kéo đi.

Trong phòng đại phu nhân lại vắng vẻ đến nao lòng.

Mấy nha hoàn ai ai cũng buồn như đưa đám, lão gia chỉ đến đây một lần mỗi tháng, ấy vậy mà bị cướp đi mất rồi.

“Phu nhân, vậy có dâng đồ ăn lên không ạ?”

Tối nay có rất nhiều món ăn, người bên phòng bếp biết lão gia tới nên mới cố ý bày ra như vậy.

Đại phu nhân còn chưa kịp lên tiếng thì ta đã đứng bật dậy.

“Mang lên chứ, sao lại không? Cha ta không ăn thì chúng ta ăn.”

“Sao hả, chẳng lẽ đàn ông không đến thì nữ nhân chúng ta không nuốt cơm nổi sao? Mang lên hết một lượt đi. Hôm nay có Bát tiên om trân châu nhỉ? Ta thích món đó nhất, một mình ta có thể ăn hết một chậu đó.”

Đám nha hoàn nghe ta nói xong thì phấn khích lên hẳn, họ bắt đầu chia thức ăn, không khí cả phòng náo nhiệt trở lại.

Đại phu nhân nhìn ta một lúc lâu rồi nở nụ cười thật hiếm hoi: “Nha đầu này giỏi, đúng là một đứa nhóc chẳng chịu thua thiệt.”

Từ đó về sau, đại phu nhân thường dặn phòng bếp nấu món Bát tiên om trân châu kia.

Ta ăn vô số bát, nhưng vẫn chưa gặp lại cha.

Hầu như ngày nào ông ta cũng ở chỗ Triệu di nương, trong phủ có món nào ngon hay cái gì vui, ông ấy cũng đều đưa đến chỗ Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung trước.

Có một ngày, Thẩm Uyển Dung gặp ta thì cười đến rung cả khuyên tai.

“Nhìn thấy chưa? Đích nữ thì sao chứ? Lòng cha hướng về ai thì người đó hưởng.”

“Bà già chỗ ngươi chỉ là phế vật, rồi ngươi cũng sẽ học thành đồ bỏ như bà ta mà thôi.”

Nàng ta mong chờ được thấy vẻ mặt khổ sở đến phát khóc của ta, nào ngờ ta lại thờ ơ đáp rằng: “Tỷ tỷ, tỷ có nghĩ tới chuyện chỉ có thứ đào kép mới ca mấy bài hát dân gian kia chưa? Bây giờ Triệu di nương có thể dạy tỷ làm như vậy để đoạt lấy sự cưng chiều từ cha, biết đâu sau này bà ta sẽ khiến tỷ chịu đựng nhiều hơn nữa thì sao?”

Thẩm Uyển Dung lập tức thay đổi sắc mặt.

Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng ta lại bật cười: “Ngươi chỉ đang ghen tỵ với ta thôi. Hãy đợi đấy, sau này ngươi sẽ càng khổ sở hơn cho mà xem.”

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Thật ra ta chẳng dối gạt nàng ta làm gì.

Kiếp trước, Triệu di nương cũng đối xử với ta hệt như vậy.

Bà ta dạy ta hát, dạy ta múa, bắt ta biểu diễn đủ tài nghệ cho cha xem.

Khi đó trong phủ chỉ có đại phu nhân và Triệu di nương, mà đại phu nhân không được sủng ái, thế nên Triệu di nương chỉ cần dựa vào mấy thứ này là đủ để giữ chân cha ta lại rồi.

Nào ngờ sau này cha ta lại cưới về một cô nương trẻ trung xinh đẹp khác, vậy là những mánh khóe kia chẳng còn đủ dùng nữa.

Triệu di nương bèn nâng cao thủ đoạn.

Bà ta bỏ thuốc ta, khiến ta bị thổ tả.

Bà ta còn bôi dầu lên sàn luyện múa của ta, cố ý để ta ngã.

Chờ đến khi ta bị thương, bà ta lại chạy đến chỗ cha ta ra vẻ đau lòng khóc lóc kể lể, cầu xin cha tới thăm ta một chút, dùng cách này để giữ cha ta lại.

Những năm đó như một cơn ác mộng trong đời ta.

Cũng nhờ Triệu di nương mà ta có thể thấy rõ một điều, nếu phụ thuộc vào sự yêu chiều của nam nhân thì cả đời đều phải tranh đấu với nữ nhân khác.

Mà đã tranh đấu thì sẽ có ngày phải thua cuộc.

Còn đại phu nhân, bà ấy không đấu nên chẳng bao giờ thua.