Chương 6

Hạ Thủy Hàng và Vũ Kiếm Anh

chẳng hề hay biết, tình cảnh rối loạn náo nhiệt phía trên, bọn họ vẫn còn đang chìm đắm trong nhiệt luyến mạc danh kỳ diệu (tình cảm mãnh liệt không rõ nguyên do), những thứ khác đều bị quăng lên chín tầng mây, căn bản không nằm trong phạm vi cần lo lắng.

Về phần vì sao gọi là nhiệt luyến “mạc danh kỳ diệu”? Tối khó hiểu chính là ngay tại địa phương này, sau đêm đó, bọn họ không thảo luận đến vấn đề tình cảm, vô luận là ái tình trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai, đều không nhắc đến nữa.

Bọn họ biết mình đã rơi vào nhiệt luyến, cũng biết đối phương đồng dạng như mình, những không biết đoạn cảm tình này, là bắt đầu từ khi nào, bây giờ đang trong tình trạng gì, rồi sau này sẽ ra sao.

Tâm động, thực con mẹ nó là điều đáng sợ nhất!

“Yêu”,

thật sự

rất nguy hiểm, từ xưa đến nay, không ít quân vương vì một chữ “yêu” này mà chết.

Với

Hạ Thủy Hàng mà nói “Quý phi biến thành nam nhân” là một chuyện rất thú vị, “trêu chọc nam quý phi”

lại càng thêm thú vị, nhưng “yêu thượng nam quý phi” thì

thú vị đã không còn trong phạm vi khống chế. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, chính mình ôm lấy chữ này có hậu quả sẽ như thế nào, hắn chẳng chút hoài nghi, mình nhất định sẽ chết trong chữ đó.

Hơn nữa, hắn đã phạm vào một sai lầm không phải là lớn tầm thường, hắn chẳng những

“yêu thượng nam quý phi”, mà hắn yêu thượng chính là “Người Vũ gia”, hơn nữa

là một tên vũ phu ngốc nghếch không chút lực hấp dẫn, cả ngày chỉ biết làm ẩu làm bừa, xáo trộn kế hoạch hoàn mỹ của người khác!

Hắn thật muốn đem đầu mình bổ ra tẩy rửa, xem có phải bên trong có sâu mọt hay không, nếu không thì như thế nào mới giải thích được vấn đề của hắn đây?

A… dù sao… Hết thảy đều là lỗi của tên ngốc tử kia! Là y không đúng! Y không nên mỗi lần hắn gặp nguy hiểm thì xuất hiện, giống như

ngọn núi đáng tin cậy mà nghiêng đổ về hắn.

Hạ Thủy Hàng vô cùng sinh khí, nhìn bóng dáng

Vũ Kiếm Anh đang ngồi xổm canh giữ bên dòng sông đã bị mùa đông đóng băng, phi thường, phi thường, phi thường mất hứng.

Tuy rằng đang mùa đông, nơi bọn họ rơi xuống là

khe núi, thức ăn cũng rất đầy đủ, hoẵng, nai, hươu, thỏ… cái gì cần cũng đều có, ngay cả phía dưới dòng sông băng kia, còn

có cá béo mập bơi qua bơi lại, tùy tiện xiên một cái, trên lửa nướng chín, mùi thơm khiến người chảy nước miếng.

Bất quá

Hạ Thủy Hàng chẳng thích những thứ này, bởi vì chỉ ngửi được

mùi thơm ngào ngạt, nhưng không có gia vị, hương vị quá nhạt, ăn không thấy ngon.

Lúc đầu hắn có nói với

Vũ Kiếm Anh,

Vũ Kiếm Anh chớp mắt, có chút đáng thương: “Chính là ngươi nói, nếu không ăn sẽ không duy trì được tới

khi có người đến cứu chúng ta… Như vậy không tốt… Ta… Ta ở dưới đây chẳng tìm được thứ gì tốt hơn, bây giờ là mùa đông… Nếu không người nói xem, ngươi muốn ăn gì… “

Hạ Thủy Hàng không muốn Vũ Kiếm Anh ở trong này gọi hắn “Hoàng thượng”, càng không phép y tự xưng là “Thần”,

Vũ Kiếm Anh không dám gọi thẳng tên hắn, đành phải tạm gọi “Ta” “Ngươi”.

Hạ Thủy Hàng đang đói bụng nên mất hứng, nhìn bộ dáng ăn nói lắp bắp của

Vũ Kiếm Anh càng thêm bực mình _____ hắn như thế nào lại đi yêu thích cái tên ngu ngốc này chứ? Cho nên hắn tức giận trả lời: “Thịt ngươi! Mang cho ta ăn là được!”

Vũ Kiếm Anh không rõ lời hắn nói là thật hay giả, lúc này mặt vàng như đất. Tâm trạng

Hạ Thủy Hàng lập tức tốt lên nhiều, hắn muốn nhìn thấy chính là vẻ mặt này của

Vũ Kiếm Anh, thật làm người ta vô cùng thoải mái a.

Nhưng kế tiếp hắn cười không nổi.

Bởi vì

Vũ Kiếm Anh sau khi trải qua tỉ mỉ tự hỏi, liền thành thành thật thật, đem cánh tay chồng chết vết thương bị đông lạnh đến đỏ bừng, đưa tới trước mặt hắn, nhắm mặt lại, hiên ngang lẫm liệt, nói: “Ăn đi!” Nạn dân đói đến cùng cực còn ăn thịt lẫn nhau, hoặc ăn thịt trẻ con, hắn

từng nghe nhiều rồi, nếu hiện tại hoàng thượng muốn ăn, đây chính là cơ hội để thể hiện lòng trung thành…

Mình

có thể làm được!

Hạ Thủy Hàng nhịn xuống xúc động muốn bạo phát, một hơi cắn lấy ngón tay

Vũ Kiếm Anh.

Vũ Kiếm Anh nhắm chặt hai mắt, cả người run bần bật, giống như thật sự cho rằng, hắn sẽ đem mình ăn sống sạch sẽ.

Hạ Thủy Hàng vốn định dùng sức cắn xuống, trả thù tên ngốc tử này cư nhiên đối xử với hắn

như vậy, nhưng nhìn vết thương chồng chất trên tay y, hắn lại đổi ý.

Hắn bắt lấy cánh tay kia, tinh tế liếʍ lộng.

Tay

Vũ Kiếm Anh rất lạnh, y

hay nói mình biết võ, không sợ lạnh, liền

đem áo lông cừu cấp cho

Hạ Thủy Hàng, để hắn ngồi bên đống lửa ấm áp, không cho hắn nhiễm chút rét lạnh nào.

Mà bản thân, vẫn còn đang mặc một thân bào phục quý phi rộng thùng thình đến buồn cười lại còn bị rách nữa,

Hạ Thủy Hàng biết, dù cho có mặc

thêm áo khoác, cũng không ngăn được hàn khí gió núi này, có gì ấm áp hơn áo lông cừu trên người hắn?

Cánh tay

Vũ Kiếm Anh bị thương rất nặng, thẳng đến hiện tại, đầu lưỡi

Hạ Thủy Hàng cảm nhận được dấu sưng từ ngón tay kéo dài đến lòng bàn tay, cùng gai dầm cắm trong đó. Nhưng bọn họ không có kim, cũng không có dao, chỉ có thể mặc cho những thứ này

ghim trong tay y, nhất định là rất đau nhức, nhưng y chưa từng kêu lên một lời.

Tay

Vũ Kiếm Anh rất thơm. Là vì mới vừa rồi nướng thỏ, dính đầy mỡ, vừa khét vừa ngọt, đầu ngón tay còn có ít thịt vụn, mỹ vị vô cùng.

Hạ Thủy Hàng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì chính mình cho rằng những thứ kia ăn không ngon, rõ ràng mỹ vị như vậy, sao hắn lại bỏ lỡ.

Hắn liếʍ vào lòng bàn tay

Vũ Kiếm Anh, môi lưỡi rơi xuống đốt tay, từng chút từng chút liếʍ qua các đầu ngón tay của y, thỉnh thoảng đem chúng ngậm vào miệng, chờ đến khi chúng dần ấm lên.

Vũ Kiếm Anh lúc đầu vẫn luôn sợ hãi, sau đó dần dần cảm thấy không đúng.

Động tác của

Hạ Thủy Hàng rất thoải mái, rất ôn nhu, những nơi đầu lưỡi Hạ Thủy Hàng

liếʍ qua, thậm chí có chút ngứa. Không phải loại ngứa ngáy làm người ta muốn gãy, mà là giống liếʍ trúng tâm mạch hắn, tâm mạch này nối liền với trái tim hắn, và bộ vị trọng yếu, đầu lưỡi Hạ Thủy Hàng

vừa động, tim của hắn

cùng “cái vật kia” ngứa đến không chịu nổi.

Hạ Thủy Hàng đem ngón tay Vũ Kiếm Anh

bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt, “cái vật kia” dựng lên thẳng tắp, hiên ngang ưỡn ngực giống như sợ bị người coi thường.

Bụng dưới nóng rực như bị lửa thiêu cháy, trước mắt hoàng thượng lại xinh đẹp như vậy, so với lần đầu tiên nhìn thấy còn xinh đẹp hơn, người này

cứ như vậy dịu dáng liếʍ ngón tay hắn, đầu lưỡi mềm mại hồng đỏ giống như có sinh mệnh, liên tục kí©h thí©ɧ đầu ngón tay.

Nguyên lai lông mi hoàng thượng thật dài a… nguyên lai lông mày hoàng thượng thật đen a… Nguyên lai thời điểm tóc hoàng thượng xõa ra, thời điểm cúi đầu, thời điểm hơi hé miệng… Thật quyến rũ

a…

… Quyến rũ…

Quyến rũ?!

Trời ạ!

Vũ Kiếm Anh ngượng ngùng khép chân lại, che đi bộ phân đang biến hóa của mình.

Lòng… Trong lòng nóng như bị thiêu đốt… Muốn làm cái gì… có thể có thể… Có thể làm được cái gì? Đem hoàng thượng liền liền liền liền… Ngay tại chỗ áp xuống sao?

Bản năng của hắn nói… Mặc kệ đi, mặc kệ đi!

Lý trí của hắn nói… Cho ngươi thêm mười lá gan cũng không dám làm!

Hắn

đối với bản năng mình nói: lý trí nói rất đúng!

Chính là bản năng cũng có thể đả bại lý trí “Tiểu Vũ Kiếm Anh” đang không biết liêm sỉ, dâʍ đãиɠ đòi phóng thích, mỗi chỗ trên thân thể đều kêu gào “Kéo y phục hắn xuống! Áp đảo hắn! Làm hắn!” mấy lời đại nghịch bất đạo này…

Thanh âm của lý trí giữa tiếng gào thét càn rỡ của bản năng mà càng lúc càng nhỏ,

Hạ Thủy Hàng bỗng dưng buông tay Vũ Kiếm Anh

ra, xách cổ áo hắn, dùng sức lôi vào động.

“Cởϊ qυầи áo!”

Hạ Thủy Hàng lãnh khốc nói.

Động tác cùng vẻ mặt Hạ Thủy Hàng, tựa

như bị đói lâu ngày, thật vất vả mới tìm được mỹ vị nhân sinh. Giống như bị thùng nước lạnh dội vào đầu, hết thảy ý niệm của

Vũ Kiếm Anh, trong hoảng sợ đều tan biến không còn một mảnh.

Nguyên lai hắn không chạy thoát được vận mệnh bị hoàng thượng ăn sống… Hắn nghĩ, hoàng thượng thật tàn nhẫn. Hắn muốn khóc.

Ách… Ăn thì ăn, bất quá không phải ăn theo nghĩa của y. Bởi vì

Hạ Thủy Hàng cũng gấp gáp cởi y phục của mình.

Có người nào lúc ăn mà cởi đồ không? Không có đi?

Cho nên ngay tại hang động kia, Hành Tông hoàng đế của chúng ta, ăn luôn Vũ quý phi. Trình độ ăn không cần phải kiểm tra, chỉ nghe Vũ quý phi gào thét rất lớn, thời gian vô cùng lâu, số lần vô cùng nhiều.

Bởi vì khi bọn họ được cứu ra, cổ họng Vũ quý phi sưng đến nói không ra lời. Hơn nữa ở gần cửa động, nửa con thỏ bị nướng đến cháy khét.

Phía trên là chuyện sau này, trước khoan nói tới.

Chúng ta quay về thời điểm

Hạ Thủy Hàng sinh khí, nhìn

Vũ Kiếm Anh ngồi xổm bên dòng sông băng chọt cá.

Vì sao Hạ Thủy Hàng sinh khí a? Là vì

Vũ Kiếm Anh quá lãng phí rồi, rõ ràng đã săn được hai con hươu, ba con thỏ, bảy con chim sẻ, y lại giống như cảm thấy chưa đủ, còn ngồi xổm ở nơi xa như vậy chọt cá!

____ Được lắm, hắn biết, kỳ thật hết thảy là do

Vũ Kiếm Anh muốn trốn hắn.

Sau ngày đó,

Hạ Thủy Hàng ăn xương biết vị, chỉ cần muốn ăn cái gì, đều bắt

Vũ Kiếm Anh dùng tay uy, nếu không sẽ không thèm ăn.

Vũ Kiếm Anh từ trước giờ chưa hề biết,

hóa ra lúc ăn có thể ăn đến nóng bỏng như vậy, tình sắc như vậy, hơi không chú ý một chút, hai người vẫn còn đói bụng, mà thức ăn trước mặt chẳng thể thỏa mãn được, phải

uốn gối trước tìиɧ ɖu͙©.

Nếu không đạt được ý nguyện,

Hạ Thủy Hàng liền đem hết mọi biện pháp để câu dẫn hắn, mà phương pháp đơn giản nhất, chính là liếʍ đầu ngón tay hắn,

Vũ Kiếm Anh lập tức tay chân hư nhuyễn, đưa tay chịu trói.

Vũ Kiếm Anh không thể không chán nản, nguyên lai mình là một tiểu nhân vô dụng như vậy, đầu đầy dục niệm thì thôi đi, cư nhiên còn câu dẫn đi ____ Thiên a! Hắn thế nào lại dùng từ này nói chính mình! ____ Hoàng thượng cùng hắn như vậy như vậy, điểm chết người chính là mỗi lần hắn đều cảm thấy thoải mái… Cái kia lúc cắm vào rất đau, nhưng đến cuối cùng thì thật thoải mái a…

Hắn quả thực ghê tởm đến cực điểm…

Tưởng tượng nếu có một ngày, có người đem “Mê hoặc quân vương” loại từ ngữ trau chuốt này dùng lên người mình, Vũ Kiếm Anh hận không thể đem bản thân gϊếŧ đi.

Mỗi ngày

Vũ Kiếm Anh đều cố gắng tìm đường ra ngoài, nhưng đều thất vọng quay về, danh hào thành tiên chi địa cũng đâu

phải nói chơi, so với việc tìm đường ra, thì tìm được hài cốt cơ hội tương đối nhiều.

Ngược lại,

Hạ Thủy Hàng đối với tình cảnh hiện tại của mình tuyệt không chút lo lắng, hắn giống như chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài, từ sáng đến đối, trên trán trừ bỏ viết “Ăn” vẫn là “Ăn”.

Mỗi ngày

Vũ Kiếm Anh đều cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hoàng thượng như muốn thiếu cháy lưng mình, hắn luôn cảm thấy bản thân

sẽ bị ánh mắt kia cắn chết, tựa như cảm giác hiện tại của hắn, trên lưng còn nóng hơn đống lửa trong động.

Vũ Kiếm Anh biết,

Hạ Thủy Hàng đối với hắn làm ra loại sự tình này là không đúng _____ đương nhiên đừng nói ngược lại là được rồi ____ nếu bị Vũ Tông Hầu biết, hắn duy nhất chỉ có một kết cục, chính là bị cha đập nát xương cốt quăng vào bếp lò, điểm này không cần phải nghi ngờ.

Nhưng mà… Hắn thực thích hoàng thượng, hoàng thượng thật sự rất đẹp, tuy rằng hai ngày nay râu mọc lúng phúng, nhưng dù như vậy, cảm giác của hắn vẫn không hề giảm xuống…

Có lẽ tỷ tỷ cứng rắn đưa cho hắn thân phận quý phi, là cơ hội của lão thiên gia ban cho hắn đi…

Vũ Kiếm Anh trộm nghĩ.

Nhưng hắn lập tức nhớ lại Vũ hậu trước kia. Nữ nhân mà so với nam nhân còn muốn hiên ngang anh hào hơn, bởi vì không độc chiếm được nam nhân của mình, liền buông tha hết thảy, chẳng chút lưu luyến phất tay bỏ đi.

Hoàng thượng lại đẹp mắt như vậy, mặc kệ là áp hay bị áp, hắn cũng đều cam tâm tình nguyện, không một câu oán hận. Chính là hắn không thể tưởng tượng được, nếu trở về cung thì sẽ như thế nào, chẳng lẽ phải giống như một

quý phi, cùng một đám nữ nhân tranh giành hoàng thượng?

Tịch mịch và cô độc, làm tắc nghẽn sự thông minh không quá nhiều trong đầu

Vũ Kiếm Anh. Hắn phẫn nộ nhìn

Hạ Thủy Hàng đang khoác áo lông cừu đang ngồi cạnh sông băng, nói thật, bộ dáng ngồi xổm của

Hạ Thủy Hàng tựa như con hồ ly, ở phía sau mông, chắc hẳn còn có một cái đuôi đang vẫy a!

…Nha!!!!

Đột nhiên cái mông và cái đuôi vừa mới tưởng tượng ra liền xuất hiện, giống như mãnh hổ xuống núi, đem phiền não của

Vũ Kiếm Anh ép vào góc chết, hắn mơ hồ từ dưới đất đứng lên, lắc lư hồi lâu, cuối cùng đã đứng trước mặt

Hạ Thủy Hàng.

Hạ Thủy Hàng vốn đã kiềm chế lửa giận cùng dục niệm lâu, liền hướng người này phát tiết một chút, kết quả vừa bày ra một biểu tình, nhìn thấy hạ thân

Vũ Kiếm Anh đang cứng rắn hiên ngang, biểu tình hoảng sợ cùng dục hỏa thiêu đốt.

Nguyên… nguyên lai y không phải trốn hắn, mà là ở đây chuẩn bị sao?

____ Đoán sai rồi, bất quá chẳng sao!

Hai tay Vũ Kiếm Anh ôm lấy

Hạ Thủy Hàng từ mặt đất, bởi vì kinh nghiệm lúc rơi xuống huyền nhai,

Hạ Thủy Hàng theo thói quen đem hai chân quấn lấy thắt lưng Vũ Kiếm Anh, cũng rất nhanh phát hiện ra sai lầm… Cái bộ vị rất lớn kia của

Vũ Kiếm Anh, đang cứng rắn ngạnh trên đũng quần hắn…

Hạ Thủy Hàng có điểm không dám tin, nhìn ánh mắt

Vũ Kiếm Anh, vẻ mặt trừ bỏ “Dục hỏa đốt người” thì chẳng còn gì khác.

Ách… Tên ngốc tử này cư nhiên có lá gan, tính toán muốn thượng hắn sao?

Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ,

Vũ Kiếm Anh đã ôm hắn, tựa như lốc xoáy hướng vào trong hang động.

Phải nói như thế nào nhỉ? Thức ăn và tìиɧ ɖu͙©, là động lực lớn nhất của đời người…

Vũ Kiếm Anh đem

Hạ Thủy Hàng áp đảo lên chiếc giường nhỏ đơn sơ kia, một bên không tính là nghệ thuật ở trên mặt hắn mà loạn hôn, một lấy tay dùng sức giải khai đai lưng và tế bào của

Hạ Thủy Hàng.

Cách buộc đai lưng kia là có chủ ý, nếu phương pháp cởi không chính xác sẽ càng tháo càng siết chặt, vài lần trước khi bọn họ làm, thì

Hạ Thủy Hàng tự mình cởi sạch sẽ,

Vũ Kiếm Anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm qua,

kết quả chỉ thấy hắn loạn tháo,

Hạ Thủy Hàng đau đến gân xanh loạn nổi, cuối cùng là một cái tát dán lên mặt Vũ Kiếm Anh.

“Muốn cởi thì từ từ cởi. Làm gì dùng sức lớn như vậy! Đồ ngốc.”

Sau tiếng tát tay vang lên, cả hai đều ngây ngẩn.

Trong mắt

Vũ Kiếm Anh, tràn đầy nước mắt, thân hình cao lớn chợt rũ xuống, nằm sấp trên đống cỏ, bắt đầu ô ô khóc.

Hạ Thủy Hàng nhìn lên trời vô ngữ, ai nói cho hắn biết là xảy ra chuyện gì a… Chỉ là một cái tát thôi, lại khóc thành ra như vậy sao?

Hắn khẽ vuốt đầu nam nhân cao lớn này, nhỏ giọng nói mấy câu linh tinh như “Ta sai rồi!” “Ta không nên đánh ngươi” “Ta xin lỗi”, vốn tưởng

Vũ Kiếm Anh sẽ nín, ai ngờ so với vừa rồi còn tệ hơn.

Vũ Kiếm Anh lặng lẽ khóc, đến lớn tiếng khóc nức nở, rồi úp mặt tại chỗ khóc thét, chẳng biết qua bao lâu,

Hạ Thủy Hàng cảm giác có gì đó không đúng, này tuyệt đối không phải do cái tát tay kia gây ra, tuy rằng cái tát đó chính là ngòi nổ…

“Rốt cục là có chuyện gì, ngươi nói đi a… Ngươi không nói làm sao ta biết ngươi vì cái gì khó chịu? Là ta làm sai cái gì? Chỉ cần ngươi nói thì ta sẽ sửa…” Hạ Thủy Hàng nói, sau đó trong lòng thở dài một hơi.

Hắn từ Thái tử đến làm Hoàng đế, cả đời được người khác tâng bốc vỗ về,

hiện tại lại phải dỗ dành tên nam nhân quê mùa thô kệch này… Hơn nữa còn là chính mình cam tâm tình nguyện, thật là thế sự khó lường

mà…

Vũ Kiếm Anh khóc đến run rẩy: “Không phải… Không phải lỗi của ngươi…”

“…” Ngươi khóc thảm như vậy, còn đặc biệt sau lúc bị đánh mới khóc, này chẳng phải đang âm thầm lên án

“Đây là lỗi của ngươi” sao?

“Ta… Chỉ là đang nghĩ… Vạn nhất khi trở về… Ngươi không còn là của riêng ta nữa…”

Vũ Kiếm Anh khóc rất thương tâm, thật sự rất thương tâm.

Thời khắc kia ôm lấy

Hạ Thủy Hàng, hắn đã tính toán quyết định quên chuyện sau này, chỉ cần hiện tại, ở nơi này có được Hạ Thủy Hàng

_____ dù chỉ một lần thôi _____ cũng tốt rồi. Chính là bản thân

ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, bây giờ làm Hạ Thủy Hàng mất hứng,

liền chẳng còn cơ hội có được người này

nữa.

Được rồi, là hắn

thâm độc, hắn

nghĩ muốn xuyên xỏ vào vị hoàng đế bệ hạ xinh đẹp rạng rỡ trước mặt, hắn

cảm thấy chỉ cần một lần như vậy,

Hạ Thủy Hàng nhất định sẽ nhớ kỹ, cảm giác

bị nam nhân xâm nhập, sẽ khắc sâu trong lòng thế nào.

Nhưng hiện tại không được rồi, vạn nhất bọn họ đi ra ngoài,

Hạ Thủy Hàng lập tức sẽ quên đi những chuyện phát sinh trong này, cuối cùng chỉ còn một mình hắn, chỉ còn một mình hắn

nhớ rõ, chính mình bị người khác chân chính xâm nhập

qua.

Hạ Thủy Hàng càng vô lực nằm tại chỗ, một bàn tay đặt trên trán, hắn cảm thấy bản thân ngu ngốc cực kỳ, cũng mệt mỏi cực kỳ. Một ngày nào đó hắn sẽ chết trong tay

Vũ Kiếm Anh, hắn cơ hồ có thể xác định điểm này.

Nghĩ liền nghĩ, cuối cùng hắn xốc tế bào lên, tự mình đem đai lưng giải khai. Cầm đai lưng quơ quơ trước mặt

Vũ Kiếm Anh.

“Ngươi muốn thế nào, tùy tiện đi!”

Hạ Thủy Hàng nói.

Vì loại chuyện này mà khóc đến như vậy, tên ngốc tử này đúng là hay để tâm chuyện vụn vặt, một khi như vậy, liền cho y đạt thành ý nguyện đi, dù sao đây cũng không phải đại sự gì.

Hành động của

Hạ Thủy Hàng, làm cho mặt

Vũ Kiếm Anh đỏ như máu. Không ngờ hoàng thượng chẳng những thông minh mà còn dũng cảm như thế, hắn

chưa nói ra mà hoàng thượng

đã

biết, đúng là thông minh thấu hiểu lòng người, mà tiếp theo chính là những tình tiết nóng bỏng như trong giấc mộng mình thường mơ sao…

… Bất quá …

Vũ Kiếm Anh thẹn thùng lui thành một đoàn, dùng thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi, nói: “Ta… Ta không dám…”

Hạ Thủy Hàng vẫn còn đang bị du͙© vọиɠ tra tấn, thật muốn một quyền đánh lên mặt Vũ Kiếm Anh: “Vậy sao vừa rồi ngươi dám!”

Vũ Kiếm Anh chíp chíp nói: “Hiện… Hiện tại không dám…”

Bị hoàng thượng một phát tát xuống như vậy, ai còn dám tiếp tục nữa… Dục niệm giống như đã bị bàn tay kia đánh tan mất rồi.

Hạ Thủy Hàng suýt nữa nghĩ mình sẽ bị tức chết, hắn mạnh mẽ túm lấy thân thể to lớn nhưng lá gan tuyệt đối không lớn kia, ném

xuống đất, kéo quần Vũ Kiếm Anh

xuống trực tiếp cắm vào.

Vũ Kiếm Anh giống như bị cưỡиɠ ɠiαи a a kêu lên, từ sửng sốt đến khuất phục rồi sung sướиɠ, chỉ cần một chút thời gian không dài.

Tuy rằng rất có cảm giác thành tựu, nhưng trong lòng Hạ Thủy Hàng vẫn nhịn không được mắng, hắn tại sao lại đa tình như vậy, như thế nào có thể đa tình như vậy, biết rõ tên ngốc tử này không có can đảm mà, còn cùng y chơi trò tháo đai lưng gì đó… Sớm biết y một chút tình thú cũng không có, thật sự là lãng phí tình cảm!

Hạ Thủy Hàng lòng đầy khó chịu cùng sảng khoái, đã quên hỏi

Vũ Kiếm Anh ____ Vì cái gì? Hắn lại nghĩ đến đầu

Vũ Kiếm Anh vốn không thể xài được, cho nên khẳng định y chẳng nghĩ được quá xa.

Hắn không biết, đôi khi một người qua đơn thuần, mới càng dễ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Vũ Kiếm Anh không nhìn thấy suy nghĩ trong đầu hắn, hắn cũng không tìm hiểu suy nghĩ của

Vũ Kiếm Anh, hai người kết hợp lúc sau, ngược lại tạo thành hố sâu thăm thẳm.

Trời đất có tận cùng, mà năng lực con người thì vô hạn.

Người thứ mười sau khi hoàng thượng và hoàng phi rớt xuống huyền nhai, nhóm đệ tử Vũ gia nương theo xà đạo mà đi xuống, cuối cùng tìm được bọn họ.

Quá trình tìm kiếm hoàng thượng và hoàng phi vô cùng gian khổ, nghe nói sau khi tìm được bọn họ thì quá trình lại vô cùng thú vị, nhưng là đệ tử Vũ gia tình nguyện đi khắp nơi thổi phồng, nó bọn họ như thế nào dùng hỏa dược để mở đường, đủ chuyện linh tinh, còn đối với trước mặt hoàng thượng và hoàng phi thì lại né tránh im

miệng.

_____ Thật ra chẳng phải bọn không nói, bọn họ rất muốn nói, bởi vì ứ đọng trong lòng thật khó chịu a! Chính là không ai dám lớn tiếng nói với người khác “Kỳ thật chúng ta vừa bắt đầu không phát hiện được hoàng thượng và hoàng phi, chỉ nghe bọn họ ở trong động, làm chuyện ư ư a a hảo kịch liệt nha, ta nghe đều mặt đỏ, dưới tình huống này mà còn làm được, hoàng thượng thật là người phi phàm…”… Chờ một chút…

Bọn họ còn muốn bàn luận về một nguyên nhân khác chính là, nguyên lai cho dù là mỹ nữ cũng không chịu nổi sự dũng mãnh của hoàng thượng a, nghe nói Tú Anh khi còn là cô nương, thanh âm mềm mại động lòng người, kết quả đến lúc vào trong cung, liền bị hoàng thượng sủng hạnh thành bộ dáng kia, nghĩ đến một ngày nếu không làm liên tục mười lần, sẽ không đạt đến hiệu quả như vậy đâu. Hoàng thượng quả nhiên là người phi thường…

Hạ Thủy Hàng chẳng lo lắng bị người khác nhìn thấy, hắn chỉ cảm thấy phiền não; ngày đó chưa có làm xong, thì

bị quấy rầy không thương tiếc, thật sự khiến hắn phi thường bất mãn…

Vũ Kiếm Anh đồng dạng cũng chẳng dễ chịu gì, thanh âm của hắn bị đệ tử Vũ gia bên ngoài nghe nhất thanh nhị sở, trong đó đều là người hắn quen biết, nếu lúc này đi ra, kia không chết không được.

Vì thế,

Vũ Kiếm Anh đem chính mình gói lại trong áo lông cừu, kiên trì đi theo sau nhóm người Vũ Quần Anh dẫn tới,

Hoàng thượng hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) bình an trở về, Vũ quý phi lập được đại công cực lớn, phá lệ được quần thần ra sức khen ngợi. Vì để thể hiện hoàng ân bao la, hoàng thượng cho phép Vũ quý phi về thăm Vũ phủ bảy ngày.

HE

(tgiả tự viết, ta k liên quan o_o). Trừ bỏ thích khách vẫn chưa bắt được, sự tình gần như đã kết thúc…

Nhưng chỉ gần như mà thôi…

“Ngươi nói cho ta!”

“Răng rắc!”

Vũ Kiếm Anh quỳ trên ghế đá chạm khắc trước mặt, bỗng nứt thành hai nửa.

“Ngươi tên tiểu tử ngốc này, rốt cục đã đối với hoàng thượng làm cái gì?”

“Rầm!” Một tảng đá năm tấc, ở trước mắt

Vũ Kiếm Anh bị chém thành tám mảnh.

Vũ Quần Anh liều mạng ngăn phụ thân đang giơ tay lên, không phải vì đệ đệ, mà là bàn tay kia có ngọc hồ giá trị vạn kim: “Cha! Cha! Bình tĩnh! Trước đi cái kia bỏ xuống! Chúng ta từ từ nói chuyện a!”

Vũ Tông Hầu cuối cùng cũng phát hiện tay mình đang cầm cái gì, liền cẩn thận giao cho con trưởng, sau đó vô cùng đau lòng nói: “Ngươi còn muốn nói thế nào? Hả? Hai ngày nay ta nghe còn chưa đủ sao? Cái gì mà “Quý phi quả nhiên nhận hết ân sủng của hoàng thượng!” còn có “Cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy âm thanh”, lại thêm… Ta thật quá

xấu hổ a!”

Hắn hung hăng một cước đá vào mông

Vũ Kiếm Anh,

Vũ Kiếm Anh ngã xuống đất, lại chậm rì rì quỳ trở lại.

Vũ Kiếm Anh hôm nay, hiếm khi mặc một thân nam trang, lại cạo râu sạch sẽ, nhìn thế nào cũng là một khí khái nam nhi.

Cũng chính bởi vì hắn

khí khái nam nhi như thế, nên

Vũ Tông Hầu không thể tin được, vì cái gì “Hắn không làm hoàng thượng” mà là bị “Hoàng thượng làm”?

Nhìn dáng người và võ công của ngươi đi! Hoàng thượng có thể ép được ngươi sao?! _____ Thời điểm

Vũ Kiếm Anh vì bản thân mà giải thích,

Vũ Tông Hầu bất khả tư nghị rống lên.

Nếu chuyện này đặt lên người kẻ khác, chính

Vũ Kiếm Anh cũng sẽ không tin, nhưng hắn là một trong hai đương sự… Vì sao

Vũ Tông Hầu liền như vậy xác định, hắn có thể cường bạo hoàng thượng? Mà không phải là hắn cùng hoàng thượng thông da^ʍ…

A phi phi phi! Đường này không thông.

Nhưng hắn chẳng dám nói, bởi vì tình nguyện bị hoàng thượng áp, nên không phải là vấn đề lớn gì, mà nếu nói lời này khẳng định

Vũ Tông Hầu sẽ tức đến hộc máu, hơn nữa trước khi

hộc máu chết tuyệt đối sẽ bóp chết hắn.

Cho nên hắn đành phải theo nguyên tắc “Im lặng là vàng”, không mở miệng là không mở miệng, muốn đánh muốn gì thì tùy ý.

Không biết có phải vì mấy ngày trước miệt mài quá độ, hay là “phía sau” đã dùng quá nhiều, mà cảm thấy thắt lưng trở nên mệt mỏi hư nhuyễn khó chịu,

Vũ Tông Hầu đá một cước kia hắn vẫn bất động chẳng chút phản kháng, nhưng như vậy càng khiến

Vũ Tông Hầu thêm tức giận.

Quả nhiên, nhìn đứa con như cẩu giả chết

Vũ Tông Hầu giận sôi máu, liền thẳng cổ họng rống lên: “Đem gia pháp ra đây! Ta muốn đánh chết tên tiểu tử đại nghịch bất đạo này! Ta muốn đánh chết hắn! Gia pháp đâu! Mau lấy ra đây cho ta _____ “

“Cha! Cha! Đừng la lớn! Nếu bị người khác biết, nhà chúng ta sẽ xong đời…”

Vũ Kiếm Anh thở dài, sớm biết làm hay không cũng đều bị đánh, còn không bằng lúc trước kiên trì ôm quyết tâm, đè hoàng thượng một lần… Hắn thực hối hận, thật sự, phi thường

phi thường hối hận.

Lại nói tiếp, hoàng thượng bây giờ đang làm gì nhỉ? Đã lâu như vậy, chưa hề nghe chút tin tức nào, trong lòng giống như bị móng mèo cào qua, rất khó chịu, hắn hận không thể hiện tại chạy vào hoàng cung nhìn người kia

một lần…

Nhưng có lẽ… Hoàng

thượng tám phần đã quên mất hắn

rồi, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu qua phiến đá trơn nhẵn như gương,

Vũ Kiếm Anh nhịn không được thở dài.

Hoàng thượng cho tới bây giờ chưa từng nói thích hắn, hết thảy là do hắn tự mình đa tình mà thôi, đã sớm nghe nói hoàng thượng không giống người thường, một ngày không có nữ nhân liền sống không nổi, thời điểm dưới Ưng Long Đài, nhất định

là vì nguyên nhân đó, nên mới đối với hắn như vậy như vậy…

Không, có lẽ nên bổ sung một chút _______ bởi vì khi dễ hắn rất vui. Hoàng thượng bắt đầu chính là thế, hắn nên sớm nhận ra…

Vũ Tông Hầu và Vũ Quần Anh đang giành giật bỗng nhiên

ngừng lại,

Vũ Quần Anh chỉ vào nước mắt đang rơi lộp độp của

Vũ Kiếm Anh, khϊếp sợ không nói nên lời.

“Con ta nhất định đã bị yêu quái tráo mất rồi!”

Vũ Tông Hầu nói.