Uy, Tiềm Trứ Ba

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: đam mỹ, võng du bàn phím, oan gia, hài Biên tập: Lawliet C Nhân vật chính: Mục Dương (Đi trốn đây/Im lặng là vàng), Lê Khải (LK) Ai chơi game cũng đã từng bị đánh lén. Mục Dương chính là tự  …
Xem Thêm

Chương 25: Hạnh phúc ngọt ngào
Tiêu Mạnh Kiệt vừa quay đầu, phát hiện Lê Khải đứng ngay sau lưng, nụ cười bên khóe môi tức khắc cứng ngắc, sắc mặt tái dần đi.

“Vì sao lại nói dối?”Lê Khải bình tĩnh nhìn y, trong đôi đồng tử trong trẻo mà lạnh lùng tựa như xen lẫn chút cảm xúc khác thường.

Phẫn nộ, thất vọng, Tiêu Mạnh Kiệt hiểu rõ, nhưng không dám đối mặt, bày ra bộ dạng kiên định, thản nhiên nói: “Em không biết anh đang nói gì…”

Lê Khải cảm thấy đau lòng, nếu không vì tò mò theo ra cửa xem thử, hắn sẽ chẳng bắt gặp thân ảnh tên nhóc kia chạy như bay xuống lầu, càng không nghe thấy những lời nói dối của Tiêu Mạnh Kiệt.

Một tiếng đồng hồ trước, Tiêu Mạnh Kiệt mang theo một thân thương tích đầy mình, bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Lê Khải thực kinh ngạc, nhưng hắn không phải loại người nhiều chuyện, đối phương nếu không nói nguyên nhân, chính hắn sẽ chẳng hỏi.

Nhưng hiện tại, sự xuất hiện của Tiêu Mạnh Kiệt khiến Mục Dương hiểu lầm, hơn nữa, y còn lừa gạt hắn.

Lê Khải giận đến tái mặt, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho em ở nhờ một đêm. Sáng mai thức dậy, em đi đi.”

Tiêu Mạnh Kiệt vốn tự cho chính mình rất hiểu Lê Khải, người đàn ông kia luôn ngoài lạnh trong nóng, là loại người cọi trọng tình cảm, hẳn sẽ không đối xử tàn nhẫn như vậy với y.

Tiêu Mạnh Kiệt cảm thấy, Lê Khải nhất định còn so đo chuyện lúc trước y vứt bỏ hắn. Giữ chặt cánh tay hắn, y nói: “Anh không phải rất kỳ lạ việc em tới tìm anh sao? Vì anh, em vứt hết mặt mũi, hỏi thăm thật nhiều người, mới tìm được địa chỉ của anh.Em biết anh còn giận em, cũng không dám cầu xin nhiều, em đến đây chỉ là muốn gặp anh thôi.”

Lê Khải mở cửa nhà, “Nếu đã gặp được người, em có thể buông tay rồi.”

Tiêu Mạnh Kiệt thấy hắn chuẩn bị ra khỏi cửa, liền hốt hoảng, “Anh chuẩn bị đi tìm cậu ta đúng không? Đừng đi mà… Có em cùng anh còn chưa đủ sao?”

Lê Khải thản nhiên trả lời: “Tôi không cần em bồi.”

Tiêu Mạnh Kiệt nôn nóng, giữ chặt cánh tay Lê Khải không buông, thấp giọng cầu xin: “Anh sao còn chưa chịu hiểu? Em trở về tìm anh, chính là muốn cầu xin anh tha thứ. Đàn ông ngoài kia đều không hợp ý em, chỉ có anh mới cho em cuộc sống bình yên. Bằng tình cảm ba năm của chúng ta, có thể cho em một cơ hội nữa không?”

“Chậm mất rồi.” Lê Khải bỏ tay y ra, tiêu sái bước ra cửa, không quay đầu lại.

Bước xuống lầu dưới, gõ nhẹ cửa nhà, Lê Khải nghĩ tới, vừa nãy thái độ của nhóc con như vậy, hắn là do ghen đi?

Người đàn ông cười cười, lòng tràn ngập vui sướиɠ.

Mục Dương đang thương tâm, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa liền bắt gặp, ông chú kia đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn mình.

Mục Dương dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, là Lê Khải, đúng như vậy!

Hạnh phúc tới thật bất ngờ, khiến cho cậu quên luôn thắc mắc trong đầu, đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Lê Khải nhẹ giọng hỏi: “Tên ngốc này, nếu đã tới tìm tôi, vì sao lại chạy mất?”

Mục Dương đã cảm nhận được yêu thương trong ánh mắt ôn nhu của người đàn ông đối diện, chợt hiểu ra tâm ý hắn, lập tức bổ nhào vào lòng người ta, liều mạng làm nũng, “Lão đầu thối tha! Tuyệt không đáng yêu! Lâu thật lâu không để ý đến người ta!!! Mỗi lần em và anh nói chuyện, anh đều tỏ ra xa cách, tức chết em!!!”

Lê Khải cười, đem nhóc con bế bổng lên. Hắn đối với phản ứng của nhóc con vô cùng hài lòng, vươn tay đóng lại cửa ngoài, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hôn xuống, chậm rãi nhấm nháp, mυ"ŧ nhẹ, tinh tế thưởng thức ngọt ngào nơi miệng nhóc con.

Mục Dương bị hôn đến đầu óc choáng váng, ý thức dần tan rã, cả người như mất đi khí lực, vắt vẻo trên người Lê Khải.

Mãi đến khi nhóc con trong mắt như mất đi tiêu cự, Lê Khải mới ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đôi má ửng hồng, trong đầy như được rót đầy mật, cảm thấy đặc biệt ngọt ngào cùng thỏa mãn.

“Vừa rồi, em là ghen đi?”

Thanh âm đối phương mang theo ý cười truyền đến bên tai, Mục Dương lập tức lấy lại tinh thần, nhớ tới tình cảnh vừa nãy liền tức tối, “Em mới không thèm ăn giấm chua! Chậc chậc, anh đem bạn trai cũ giấu trong nhà, người ta sao lại không biết xấu hổ quấy rầy hai người nha!”

“Rất không thành thực.” Lê Khải lại hôn xuống, lúc này so với khi nãy bá đạo hơn rất nhiều, lại mang theo vào phần chiếm giữ cắn cắn bờ môi đối phương.

Mục Dương giãy dụa, muốn nói tiếp, nhưng Lê Khải không cho cậu cơ hội, càng hôn càng sâu, càng kịch liệt, không có chút ý định buông tha, như muốn đem phần tình cảm say đắm tích tụ đã lâu toàn bộ truyền sang cậu.

Nhóc con chối vài câu, rồi không nhúc nhích nữa, lại lần nữa tê liệt ngã vào lòng Lê Khải.

Hai người từ phòng khách tha lôi đến trên giường, Mục Dương hiện tại đều trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngận, từ lúc hai người bắt đầu hôn đến tận lúc này, cậu vẫn không biết làm thế nào đáp lại đối phương. Cậu đành phải luôn há miệng, tùy ý để cho đầu lưỡi nóng bỏng của người kia tấn công, một lần rồi lại một lần hết liếʍ láp thì mυ"ŧ mát, bá đạo đánh chiếm toàn bộ khoang miệng.

Lúc này, vì không hề có kinh nghiệm, đầu óc Mục Dương hoàn toàn trống rỗng, giống như một con búp bê, mặc kệ đối phương lôi kéo. Trái ngược với bình thường, cậu trở nên thực yên lặng, loại thể nghiệm xa lạ này khiến cậu cảm thấy ngọt ngào, không những thế còn chơi rất vui vẻ. Nhóc con một khi phát hiện chuyện thú vị, liền mau mau muốn thể hiện ra, những điều muốn nói đầy một đầu, giống như hạt đậu đang mạnh mẽ cố vươn khỏi mặt đất, kêu gào đòi phát biểu cảm tưởng của mình.

Thời dịp Lê Khải dừng lại để thở, cậu cuối cùng cũng giành được cơ hội để nói.

“Hắc hắc!Thúc thúc, kỹ thuật hôn của anh tốt quá nha!”

Lê Khải không nói gì, dưới loại tình huống này, cũng chỉ có cậu mới vọt ra được mấy câu sát phong cảnh như thế.

Mục Dương chợt phát hiện khố hạ của Lê Khải dần cứng lên, cấn vào ngay dưới bụng mình.

Nhóc con cười đến đáng khinh, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, “Lão sắc quỷ, mới hôn thôi đã có phản ứng? Có phải đã cấm dục lâu lắm rồi không?”

Lê Khải mặt hắc tuyến, vươn tay cởi bỏ quần áo nhóc con.

Nhóc con bất ngờ ngừng cười, mở to hai mắt nhìn hắn, biểu tình trở nên nghiêm túc hắn, “Anh với em tính là cùng một chỗ sao?”

Đôi mắt nhóc con vừa lớn vừa tròn, trong veo sáng ngời, tựa như đầm nước sâu. Trong ánh mắt lộ ra kiên định, càng không có chút cảm xúc dư thừa hay tạp niệm.

Lê Khải nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, thành thật trả lời: “Ừm, cùng một chỗ cả đời.”

Mục Dương nở nụ cười, nhích người hôn lên khóe miệng đối phương, “Vậy anh cứ làm đi, kiềm chế một chút nhé, đừng làm em te tua là được.”

Thái độ nhóc con thực thản nhiên, ngược lại khiến Lê Khải không cách nào tiếp tục xuống tay, từ từ trên người cậu đi xuống, “Quên đi, lần đầu tiên sẽ rất đau.”

Trong lòng Mục Dương dâng lên một chút lo lắng, nghĩ đến đối phương tình nguyện khắc chế du͙© vọиɠ, chứ không muốn tổn thương mình, nhìn không được thay hắn đau lòng.

Hai phát cởi hết quần áo trên người mình, Mục Dương nằm xuống giường, bắt được ánh mắt có chút bối rối của người đàn ông ở đối diện, miệng không chút ngượng mà nói, “Dù sao sớm hay muộn cũng đau một lần, anh cũng đừng từ chối nữa, hôm nay liền đem của em phá đi!”

Lê Khải rốt cuộc không thể khắc chế du͙© vọиɠ bản thân, thời điểm đặt nhóc con dưới thân, hắn đã không còn rảnh rỗi bận tâm thêm nữa. Tìиɧ ɖu͙© rất nhanh chiến thắng lý trí, hắn chỉ biết có một thân thể trẻ tuổi vì mình nguyện ý mở ra. Hắn ở trên người nhóc con ra sức mυ"ŧ mát cùng hôn môi, lưu lại vô số ấn ký. Phản ứng mới lạ của nhóc con cùng thân thể tuổi trẻ càng có sức hấp dẫn mãnh liệt, khiến hắn chìm đắm trong đó mà quên mất kiềm chế. Hắn thầm nghĩ muốn đem nhóc con dung nhập vào thân thể mình, hai người hợp lại thành một, vĩnh viễn không chia cách…

Đến tận thời điểm Lê Khải tiến vào, nhóc con chỉ nhíu nhíu mày, cắn chặt môi, không hề kêu la tiếng nào.

Lê Khải sợ cậu khó chịu, chỉ chôn trong cơ thể nóng như lửa mà không dám động đậy, cúi đầu cùng cậu hôn môi, chậm rãi cạy mở khớp hàm đối phương, sợ cậu không biết mà tự cắn bị thương chính mình.

Mãi đến khi thấy sắc mặt nhóc con tốt hơn nhiều, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”

Mục Dương lộ ra một nụ cười hơi mất tự nhiên, “Không đau, anh động đi.”

Lê Khải hơi giật mình, phát hiện nhóc con vừa nhíu mày cái nữa, trên trán ướt một tầng mồ hôi mỏng.

Nhìn biểu tình của nhóc con, Lê Khải lo lắng hỏi lại lần nữa, “Thật không sao chứ?”

Mục Dương đáp: “Còn được, liền vậy đi.”

Lê Khải khó hiểu, “Liền cái gì hở?”

Mục Dương nghĩ nghĩ rồi đáp: “Dù sao vẫn có thể chịu được, so với dao cắt phải thì đau hơn một chút.”

Lê Khải 囧, “À, vậy anh động đây.”

Mục Dương trợn mắt, “Nhiều lời.”

Lê Khải vừa đẩy về phía trước một cái, nhóc con lập tức rên lên một tiếng, nhìn bộ dạng thống khổ của cậu, đối phương thật sự không đành lòng làm tiếp nữa, “Quên đi, chúng ta đừng làm nữa.”

Mục Dương vừa nghe xong liền kêu ầm lên.“Không phải chứ?Không làm nữa?! Đến thời điểm mấu chốt anh lại muốn buông xuôi? Em đây không phải chịu đau vô ích sao!! Làm tiếp đi, em còn chịu được!”

Lê Khải không đáp lại, thầm nghĩ nếu hôm nay hắn không kiên trì làm xong, sau này nhóc con lại phải chịu đau thêm lần nữa.

Dù sao cứ đau bây giờ đi, sau này sẽ bù lại cho cậu thật nhiều.

Hơn nữa, không phải bản thân hắn rất muốn có cậu sao.

Tâm đã kiên quyết, hắn đem toàn bộ phân thân vùi trong cơ thể nhóc con, chậm rãi động…

Bởi vì một thời gian dài không sinh hoạt ***, Lê Khải rất nhanh đã xuất ra.

Mục Dương một phen lau đi mồ hôi trên trán, nở nụ cười yếu ớt, miệng còn không quên trêu chọc đối phương, “Thúc thúc… Anh tiết sớm nha…”

Lê Khải bất đắc dĩ cười cười, ôm lấy Mục Dương đi vào phòng tắm, giúp cậu rửa sạch những thứ dơ bẩn còn trong hậu huyệt, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, may mắn chỉ hơi bị sưng, không có chảy máu.

Sau đó, Lê Khải ôm nhóc con trở lại giường, vuốt ve mặt cậu, ôn nhu hỏi: “Còn đau không? Có gì không thoải mái liền nói cho anh biết.”

Tắm nước ấm xong, thân thể không còn khó chịu như khi nãy, Mục Dương chỉ vào bụng mình rồi nói: “Chỗ này đói ơi là đói.”

Lê Khải hôn cậu một cái, “Anh đi nấu cháo cho em.”

Trong nhà bếp tìm một lượt, ngoại trừ mì ăn liền, trong nhà ngay cả một hạt gạo cũng chẳng có.

Chẳng lẽ mấy ngày qua cậu không ăn chút cơm nào sao? Chỉ dựa vào mớ mì kia để no bụng?

Lê Khải trong lòng khó chịu, ngày đó hắn đợi trong nhà thật lâu cũng không thấy nhóc con tìm mình, còn nghĩ rằng đối phương thật sự muốn phân rõ giới hạn với mình, không bao giờ giao thiệp nữa, cho nên bản thân cố nén xúc động không chạy xuống lầu tìm cậu.

Nếu chính mình có thể bỏ xuống lòng tự trọng, sớm tìm đối phương trước, như vậy cậu cũng không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.Hai người bọn họ sẽ không đau lòng thế này.

Lê Khải trở vào phòng ngũ, cầm trong tay một hộp đồ ăn lót dạ, “Trong nhà không có gạo, anh chỉ tìm thấy một hộp đồ ăn lót dạ này thôi. Bằng không, chờ ăn lên lầu lấy gạo xuống đây.”

Mục Dương vọt một cái xuống giường, nghiêm mặt dữ dằn nói: “Không cho đi! Tên kia có phải hay không còn ở trong nhà anh?!”

Lê Khải nở nụ cười, nhóc con ghen đây mà.

“Ừm, hắn ở nhờ một đêm, mai sẽ đi ngay.”

“Kia cũng không cho đi! Em không muốn anh gặp lại hắn! Chúng ta cứ chịu đói một chút vậy!”

Lê Khải mở hộp đồ ăn lót dạ, nhìn nhìn phía trên – Dạ Yến bar, sau đó gắp lên một miếng đút cho nhóc con, “Ừm, không gặp hắn nữa, đồ ăn lọt dạ em mua sao?”

Mục Dương vừa ăn vừa kể: “Đúng vậy, mua riêng cho anh đó, ăn rất ngon, anh cũng ăn một miếng đi.”

Lê Khải gắp một miếng bỏ vào miệng, ăn được hai đũa thì nghĩ ra, hắn lần nữa lại phá vỡ thói quen không ăn gì vào bữa tối rồi. Quên đi, lát nữa đi súc miệng lại là được.

“Tối nay em đến quán bar chơi?”

“Đúng đó, sinh nhật Tinh, những người quen trong quán bar giúp hắn tổ chức sinh nhật.” Mục Dương giải thích, “Ha, ăn ngon ghê, cho em một miếng nữa đi.”

Lê Khải vừa gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhóc con vừa nói: “Sau này đừng đi mấy chỗ đó nữa, rất phức tạp.”

Mục Dương cười nói: “Anh làm sao biết chỗ đó rất phức tạp nha? Anh đừng đi rồi đúng không?”

Lê Khải lười cùng cậu đối đáp mấy thứ vô nghĩa, đem toàn bộ đồ ăn đút cho cậu, sau đó chạy vào WC rửa mặt lại, rồi mới về nằm xuống giường.

Mục Dương bổ nhào vào trong lòng hắn, làm nũng: “Thúc thúc, em không ngủ được. Cùng nói chuyện phiếm với em đi.”

Lê Khải cười cười, ôm cậu vào lòng, “Nói đi.”

Mục Dương phát hiện, người đàn ông đối diện hôm nay đặc biệt thích cười. Mỗi câu nói ra đều kèm theo chút ý cười, cười đến vô cùng ôn nhu, khiến cho đáy lòng người đối diện tràn ngập ấm áp.

“Thúc thúc, về sau anh phải thường cười cho em xem đó?Em thích nhìn anh cười.”

“Ừm.”

Mục Dương chợt nhớ đến nụ hôn đêm trước, trong lòng lại rộn ràng. Nếu không nhờ cái hôn kia, cậu hẳn không cách nào hiểu ra tâm ý đối phương.

“Thúc thúc, anh rất thích em đi?Hơn nữa, còn thích từ rất lâu rồi ha?”

“Ừm.”

Mục Dương cười ha ha, “Đồ ngốc, thầm mến người ta lâu như vậy sao không chịu nói hở?”

……

Rốt cuộc, ai thầm mến ai, trong lòng đều hiểu đi?

Lê Khải còn nhớ lời tuyên bố lúc trước của đối phương. Ý tứ trong lời nói của nhóc con không phải muốn cùng hắn ở chung một chỗ sao?

Mục Dương đổi trắng thay đen, hắn cũng lười tranh, bắt chước cách nói của nhóc con: “Anh dùng hành động chứng tỏ.”

Mục Dương nghĩ tới hết thảy những chuyện Lê Khải đã làm cho mình, trong lòng ngọt ngào nói ra: “Hắc hắc, chỉ biết anh rất thích em thôi.”

Hai người ôm chặt nhau ở cùng một chỗ, anh một câu em một câu, nói chuyện thật lâu. Lê Khải giải thích cho Mục Dương việc Tiêu Mạnh Kiệt vì sao mặc áo ngủ xuất hiện trong nhà mình, còn kể lại chuyện khi xưa hắn cùng Tiêu Mạnh Kiệt, Xà Ma, ba ngươi dây dưa không rõ.

Mục Dương nghe một hồi liền ngủ quên. Hiểu lầm đã được sáng tỏ, chuyện phiền lòng đều bay biến, cậu căn bản cũng chẳng muốn so đo nhiều như vậy, lại càng không muốn đem chuyện cũ ra nói tới nói lui. Ai cũng đều có quá khứ, không phải sao?

Thêm Bình Luận